Cô chưa từng thấy Phó Ý ăn nói khép nép như vậy.
Hèn mọn đến mức này.
Cái ngày ấy ở phòng học, chẳng qua anh cũng chỉ dụ dỗ cô rồi nói lời xin lỗi với cô.
Cô nghiêng mặt lại nhìn anh, người đàn ông rũ mắt, cái bóng dài rủ xuống trong tầm mắt, khóe môi kéo xuống, nhìn qua yên bình vả lại không hề có chút lực công kϊƈɦ nào.
Ngỡ như là hai người khi so sánh với người nửa giờ trước xuất hiện trước cửa nhà cô.
Khương Như Vũ vốn không phải là kiểu người tâm địa sắt đá gì, lúc này nhìn chăm chú đỉnh đầu mềm mại của anh, chỉ cảm thấy nơi mềm mại nhất trong trái tim bỗng nhiên sụp đổ.
Kéo dài liên tục đến khi khụyu xuống, cho đến tận khi ‘ầm’ một tiếng chìm tới đáy.
Phó Ý đợi cô hồi lâu, vậy mà đáp lại anh chỉ có sự trầm mặc vô tận.
Sự kỳ vọng trong tim dần dần nhạt đi, đại khái đã hiểu đáp án của cô rồi.
Khẽ cong môi, đầu ngón tay buông ra, cuộn lại từng chút từng chút.
“Anh biết rồi.” Phó Ý đứng dậy, giọng điệu rất lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại nhuốm vẻ thảm hại không thể che giấu được: “Không quấy rầy em nữa, anh đi trước…”
Lời còn chưa nói hết, cổ tay chợt bị người ta dùng lực nắm lấy, ngay sau đó một lực cực lớn kéo anh xuống.
Tiếp đến trêи môi chợt chạm vào thứ gì đó, vô cùng mềm mại, giống như bị đóng dấu, dùng sức ấn xuống, chưa đến một giây đã tách ra.
Bên tai là giọng nói mềm mại và tinh tế của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quyt-yeu-thich/1710384/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.