Khương Như Vũ hốt hoảng nghĩ đồ khốn Phó Ý mà nghe máy, trước tiên cô nhất định phải đem toàn bộ tổ tiên trêи dưới 5000 năm nhà anh ra mắng.
Lớn bao nhiêu tuổi rồi sao đến tin nhắn Wechat còn quên trả lời?
Không lẽ phải làm một hình xăm lên cánh tay mới có thể nhớ tới còn có người trông mòn con mắt đợi tin nhắn hồi âm từ anh.
Đợi một hai giây đoạn chuông chờ vang lên, một đoạn rồi một đoạn cuối cùng yên tĩnh lại.
Khương Như Vũ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gọi.
Cô nhìn chằm chằm màn hình di động, nghe tiếng tít tít tít tít của cuộc gọi đi của Wechat, mãi cho đến khi trong đầu cô bắt đầu vang lên vòng tuần hoàn vô hạn vẫn không có ai bắt máy.
“Phó Ý… Đồ xấu xa…” Nắm chặt điện thoại, tắt khung trò chuyện, cô đứng lên.
Nhưng không biết do nồng độ cồn hay là do ngồi xổm quá lâu, trước mắt cô bắt đầu tối sầm, tiếp đó bước chân lơ lửng như trêи mây, lảo đà lảo đảo.
Cô muốn tìm chỗ nào đó làm điểm tựa ổn định cho bản thân đợi màn đen này qua đi rồi nói, nhưng mới đi được hai bước, đụng vào cơ thể đầy mồ hôi Khương Như Vũ chỉ cảm thấy đầu nặng trịch mất đi ý thức.
Khi Khương Như Vũ tỉnh lại, phát hiện bản thân nằm ở ghế sô pha ở KTV.
Có một người đàn ông đang ngồi cạnh gõ điện thoại.
Tóc ngắn màu nâu sợi đay quay gáy về phía cô.
“Hmm…” Cô ngồi dậy, vẫn hơi nhức đầu như cũ nhưng tỉnh táo hơn không ít.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quyt-yeu-thich/1710355/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.