Đối với học sinh lớp 12 mà nói, đại hội tuyên thệ trăm ngày chính là hồi chuông cảnh báo, tượng trưng cho việc thời gian cách kỳ thi đại học đã không còn nhiều. Không hề khoa trương chút nào, qua ngày hôm nay, thời gian đều tính bằng giây.
Lúc đầu Khương Như Vũ còn chưa ý thức được chuyện này, mãi đến khi vào tuần đại hội tuyên thệ kết thúc về nhà, Khương Như Vũ vẫn ăn cơm chậm rì rì như cũ nên bị Lâm Xảo Nghiên tức giận mắng một trận xong, cô mới chợt tỉnh ngộ.
Thì ra kỳ thi đại học sắp đến rồi.
Lâm Xảo Nghiên nhắc đến ‘thời gian cấp bách’ chuyện này chính là phải tìm kiếm thời cơ.
Khi ấy trong lòng cô có tâm sự, đùi gà đều gặm từng miếng nhỏ, cô không nghĩ tới lúc cô đăng ảnh chụp chung của cô cùng Phó Ý lên vòng tròn bạn bè, thật sự có người tới hỏi cô Wechat của anh, không chỉ có bạn bè bình thường ở trường học còn có cả những người bạn có chút tiếng tăm trêи mạng quen biết ở A trạm.
Đến nỗi mà khi Lâm Xảo Nghiên gọi cô hai lần mà một lần cô cũng không nghe thấy.
“Khương Như Vũ.” Lâm Xảo Nghiên dùng đũa gõ vào miệng bát cơm, nâng cao tông giọng: “Con có nghe thấy mẹ đang nói gì không?”
Cô đột nhiên bừng tỉnh, chớp chớp mắt, nét mặt hơi lúng túng: “Mẹ à mẹ nói lại một lần nữa đi, mới nãy con không nghe thấy.”
“Mẹ vừa mới nói, trong khoảng thời gian này điểm thi Toán học của con cũng không tệ.” Lâm Xảo Nghiên hiển nhiên phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quyt-yeu-thich/1710351/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.