Mọi người đến rồi đi trong trung tâm thương mại, có một đứa bé tầm 3-5 tuổi vừa ý một món đồ chơi mà nằm trêи mặt đất la lối khóc lóc ầm ĩ; bóng đèn sợi đốt phía trêи cửa kính sát đất chiếu xuống trang phục mùa mới nhất manocanh đang mặc, nhân viên cửa hàng cá nướng niềm nở ra bên ngoài đưa thực đơn.
Hàng super fake AJ.
Phó Ý vô thức cúi đầu nhìn xuống đôi giày phiên bản giới hạn của mình.
Sau khi bị chất vấn vì mặc đồ vi phạm bản quyền giờ anh lại bị chất vấn mua đồ super fake.
Anh hít một hơi nhìn về phía Khương Như Vũ.
Cô gái trước mặt ném bím tóc ra sau lưng, ôm túi đựng sách trước ngực, dùng ánh mắt gần như thù địch đối diện với anh.
“Đây là em xấu hổ thay anh.” Đại khái là thẹn quá hóa giận, cũng có thể là giấu đầu hở đuôi, cô nén giận nhấn mạnh lại lần nữa.
Bỏ đi.
Phó Ý cười thầm trong lòng.
Super fake thì super fake, tốt
xấu gì cũng thăng một bậc so với lần trước.
“Xin lỗi.” Anh bắt đầu xin lỗi một cách không có thành ý gì: “Thầy Phó quá nghèo, lại không muốn bị bạn bè cười nhạo, chỉ có thể mua đồ super fake, không nghĩ tới lại bị em nhìn ra.”
Biểu tình vừa hung dữ lại đáng yêu trêи mặt Khương Như Vũ cứng lại.
“Em nói rất đúng.” Thậm chí anh còn thở dài, làm ra vẻ tự giễu nói: “Nói không chừng bọn họ đã sớm nhìn ra tôi dùng đồ super fake, luôn cười nhạo sau lưng tôi.”
“...” Vẻ mặt Khương Như Vũ hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quyt-yeu-thich/1710349/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.