Supreme
Cũng rất phổ biến, sao anh có thể không biết.
Quần áo đang mặc đã là kiểu lỗi thời từ 800 năm trước, nếu không phải tối qua high quá muộn, sáng sớm không thể dậy nổi, khi Kiều Sâm đưa cho anh sao có thể không nhìn kỹ liền mặc đi luôn.
Càng không thể ở trêи taxi ngủ say như chết, ngay cả thời gian tìm cái gương ngắm xem bản thân mặc gì cũng không có.
Ở trong lòng thầm mắng Kiều Sâm, Phó Ý làm bộ dạng hơi ‘mù mờ’: “Vậy sao? Tôi không biết nhãn hiệu này, bộ quần áo này là tháng trước lên mạng mua về.”
“Taobao sao?” Lông mày thanh tú của Khương Như Vũ nhíu lại, có chút bất mãn: “Thầy Phó, lần sau mua cái gì vẫn nên nhìn kỹ, không nên mua đồ vi phạm bản quyền thì tốt hơn.”
Nghe vậy, Phó Ý nghẹn họng, ngẩn người một lúc không tiếp lời.
Không phải anh nói quá, lúc này nếu không phải Kiều Sâm gây chuyện, anh dám thề rằng Phó Ý anh đời này sẽ không mặc hàng vi phạm bản quyền, đồ chính hãng có đắt đi nữa anh cũng có thể nhắm mắt quẹt thẻ đến tùy tâm sở ɖu͙ƈ.
Cô gái nhỏ trước mặt vẫn đang dùng giọng nói mềm mại nhẹ nhàng giải thích cho anh mua hàng vi phạm bản quyền là một trong những hành vi đáng xấu hổ nhất, Phó Ý hơi đau đầu, lập tức ngăn lời cô: “Đã biết, sau này tôi sẽ chú ý, tuyệt đối không để cho sự nghiệp vi phạm bản quyền phát triển.”
Lúc này Khương Như Vũ mới dừng miệng.
“Hôm trước mẹ em có nói cho tôi một chút tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quyt-yeu-thich/1710341/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.