Lâm Giang Nhất Trung nằm giữa con đường từ nhà Khương Như Vũ đến đại học Lâm Giang.
Bình thường Lâm Xảo Nghiên đều sẽ lái xe chở cô đến trường, nếu gặp phải lúc Lâm Xảo Nghiên không rảnh, trong trường hợp bài tập không nhiều, cô vẫn thích đi xe buýt hơn.
Cho tới nay Lâm Xảo Nghiên luôn nhấn mạnh với cô, không lãng phí thời gian vào những việc vô dụng, cho nên đều kiên trì tự mình lái xe chở cô đến đi.
Lớp 10 và 11, Khương Như Vũ không bằng lòng ở nội trú; không phải học sinh nội trú thì thời gian trở lại trường là tối chủ nhật, học sinh nội trú thì trở lại lớp học vào chiều chủ nhật để tự học, kể từ lần nọ ở cuộc họp phụ huynh chủ nhiệm lớp trong lúc vô tình nhắc tới vế sau, Lâm Xảo Nghiên liền chào hỏi nói chuyện với chủ nhiệm, làm cho mỗi tuần Khương Như Vũ đều tự học cùng học sinh nội trú.
Nhưng gần tới thời điểm lớp 12, sau khi chủ nhiệm gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Xảo Nghiên, cô không thể không tuân theo mệnh lệnh của bà ngủ lại ở trường học.
Khi ngồi xe buýt, có thể làm cho bản thân cảm thấy thời gian thật ra cũng không gấp gáp như vậy, sẽ không trở nên không có cách nào nghỉ ngơi, cũng có thể sử dụng khoảng thời gian rảnh này để lướt xem những tin tức và video bản thân hứng thú.
Đặc biệt là những thứ ở nhà Lâm Xảo Nghiên cấm cô xem.
Sau khi lên xe, Khương Như Vũ theo thói quen tựa đầu vào cửa kính của xe một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quyt-yeu-thich/1710339/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.