“Thổi đạt được tàn yênvào đêm phong. Nhất hiên Minh Nguyệt thượng liêm long. Nhân kinh đường xa nhâncòn xa, tung tâm đồng tẩm chưa đồng. Tình đưa tình, ý lo lắng. Xanh lục vân trởlại nhận thức vô tung. Chỉ ứng từng về phía trước sinh bên trong, yêu đem uyênương hai nơi lung.”
Tiếng đàn chậm rãi kếtthúc, người bên cạnh cũng thu âm, Lam San nâng đôi mắt cười.
“Như vậy, nhớ rồi chứ?”
Nhạc công ôm đàn nghengây ngốc, một thời gian mới hoàn hồn trở về, khuôn mặt đỏ bừng cúi đầu trảlời.
“Cám ơn, tiên... Không,Lam San tỷ tỷ!”Thiếu chút nữa liền cắn lưỡi, trước mặt vị mỹ nhânnày, thấy thế nào cũng là tiên nữ a.
“Ngày khác ngươi đến ThủyNguyệt Lâu gặp ta.” Nàng thu cầm, cười tịch mịch. Mới từ bữa tiệc trở về, liềnbị một đám tiểu nha đầu vây quanh ép buộc đến bây giờ.
Vài nha đầu vui sướng hàilòng, vì nàng chỉ sương phòng, sau đó cúi chào rời đi.
Còn trẻ không biết tư vịsầu.
Nàng cười cười,sau đó trở về phòng.
Qua đình, xuyên qua hànhlang, bốn phía càng thêm yên tĩnh, Hoàng thượng đáp ứng thỉnh cầu của nàng, chonàng ở nơi u tịch, có hương hoa cùng ánh trăng sáng tỏ.
Bước vào hoa viên, mộtbàn tay phía sau đánh úp, nàng nhẹ nhàng né, đối phương phút chốc lướt tới, cảhai ngã vào giữa bụi hoa.
Hơi thở quen thuộc.
Đối phương một phen nhìnnàng.
Hô hấp lên xuống, quétchóp mũi của nàng.
“A, Tử Hề.” Nàng vẫn nởnụ cười bất biến đó, “Làm cái gì vậy?”
“Lam San, ngươi đến tộtcùng muốn làm gì?” Đôi mắt nam nhân lóe lên ánh sáng lạnh như băng, nhìn chằm chằmnàng,bất động thanh sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quan-tu/44715/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.