Chương trước
Chương sau
'Hiện tại nữ nhi của ngươi đang ở trong tay ta, nếu muốn nàng bình yên vô sự thì giờ Tỵ ba ngày sau, một mình mang theo mười vạn viên thượng phẩm linh thạch tiến vào Khương Sơn Lĩnh. Đến lúc đó, ta sẽ tự mình đến lấy."
'Nhớ kỹ, là một mình, nếu ngươi dám giở trò, đừng trách ta ra tay ngoan độc, đem nữ nhi bảo bối của ngươi tiền dâm hậu sát, treo xác trên tường thành. Đồ vật bên trong bao thư này, xem như là để cho ngươi biết nên lựa chọn thế nào.'
Những lời này, xác thực là vô cùng chuẩn xác cho việc bắt cóc tống tiền.
Nhíu mày, Vân Ảnh liền lập tức thu giấy viết thư lại, sau đó mới chìa bàn tay ra, đem đồ vật bên trong bao đựng thư đổ ra.
Chỉ là, đợi khi nhìn thấy đồ vật ở bên trong, con ngươi của Vân Ảnh liền không khỏi co rụt lại. Thật lâu sau, sắc mặt mới chuyển sang tái xanh, hung hăng siết chặt chúng, đem bao thư quăng xuống đất.
"Khốn kiếp, đúng là súc sinh! Đợi khi bắt được ngươi, ta nhất định phải đem ngươi lột da rút gân!"
Vân Ảnh căn bản là không ngờ tới, tặc nhân này lại ngông cuồng đến vậy, cư nhiên lại dám chặt xuống hai ngón tay của nữ nhi ông. Hơn nữa còn quang minh chính đại nhét vào trong bao thư, đưa đến trước mặt ông để khiêu khích.
Quả thực là đáng chết vạn lần!
------------------------------
Lúc này, ở một ngôi làng nhỏ sâu trong núi hoang, gia cư vẫn chưa đạt tới trăm người. Có một trung niên nhân khuôn mặt chất phác, khắc khổ đang lén lút cùng hai người thần bí bàn bạc chuyện gì đó ở bên bờ ruộng. Đôi lúc lại rối rắm vò đầu, đắn đo không dứt.
Một lúc lâu sau, tựa như đạt thành chung nhận thức, trung niên nhân mới gật đầu, đưa cho hai người đối diện một chút bạc lẻ tẻ :"Tốt, đây là ngân lượng. Người này ta mua."
Sau đó, trung niên nhân mới từ dưới đất bên chân đối phương đem một bao tải đen khiêng lên, nặng nhọc vác ở trên vai, cẩn thận xoay người bước đi.
Đến tận khi trung niên nhân đã đi xa, Quân Du Ninh mới nghiêng mắt nhìn Dạ Minh. Tựa như nhận ra lo nghĩ của hắn, y liền cười nhạt, không chút do dự dắt tay hắn rời khỏi.
"Đừng lo, ta cũng không có phát rồ đến như vậy. Chỉ bởi vì lấy của nàng hai ngón tay, trong lòng ta vẫn còn có chút không cân bằng, cho nên mới đem nàng bán vào nơi rừng sâu nước đọng như thế này."
"Ta đã sơ bộ dò xét qua, trung niên nhân đó là người thật thà hiền hậu, mặc dù nhi tử của ông ta đầu óc có hơi ngốc nghếch, nhưng chỉ cần nàng ngoan ngoãn một chút, không cần tự tìm chết. Thì dù có hơi khổ cực, nhưng nửa đời sau cũng sẽ qua không tệ."
Kỳ thực, Dạ Minh chán ghét nhất ở trên người Vân Yến, liền chính là bộ dạng tiểu thư cao cao tại thượng của nàng.
Bây giờ, có thể đem nàng đạp vào vũng bùn, nếm trải chút khổ cực, y cũng đã tâm viên ý mãn. Về phần cuộc sống của nàng về sau sẽ như thế nào, đó cũng không nằm trong sự lo nghĩ của y.
"Được rồi, đừng nói nàng nữa, còn nói, ta sẽ cho rằng ngươi để ý nàng rồi đó."
"Không có. Ta chỉ để ý ngươi."
--------------------------
Hoa Ảnh Cung từ ngàn năm trước liền đã nổi danh là thắng cảnh hữu tình, giang thủy cuồn cuộn, bốn mùa hoa nở. Không khí không chỉ bình yên, dịu nhẹ, mà còn khiến người tâm hồn vui sướng, quên mất ưu sầu.
Nhưng dạo gần đây, trên dưới Hoa Ảnh Cung đều phá lệ tĩnh lặng. Chúng đệ tử đều không dám cười đùa, suốt ngày cố gắng trưng ra bộ mặt nghiêm túc.
Bởi vì cung chủ của bọn họ, tâm trạng luôn rất không tốt.
Thậm chí, ngay cả Doãn Tuyết cũng không quá rõ ràng. Nàng chỉ có thể lờ mờ đoán được là có liên quan đến cái chết của Liễu Chính.
Đúng vậy, trải qua nửa tháng, chuyện Liễu Chính quy tiên cũng đã sớm được phát hiện, bố cáo toàn đại lục.
Thân là một trong tam đại tông sư, cái chết của ông liền đã tạo nên chấn động không nhẹ.
Ngự Kiếm Tông kể từ đây chính thức phong tông. Hoa Ảnh Cung là thế lực đầu tiên phát hiện chuyện này, dưới mệnh lệnh của Đoạn Y Trân, chúng đệ tử liền đem mộ phần của ông tu bổ lại. Lập bài vị đặt vào trong từ đường Ngự Kiếm Tông.
"Mẫu thân, mấy ngày rồi ngài cứ u sầu không vui. Ngài có tâm sự gì xin hãy nói với ta đi, đừng làm ta sợ." Ngồi ở cạnh Đoạn Y Trân, Doãn Tuyết liền thận trọng nói, sợ làm bà kích động.
Kỳ thực, tình trạng của Doãn Tuyết cũng không hề tốt đẹp hơn bà chút nào.
Bị tân lang vứt bỏ ngay trong ngày đại hôn, ở trước mặt bao người bỏ trốn cùng nam nhân khác. Một nữ tử bình thường đều đã có thể bị cười nhạo, huống hồ gì còn là tu tiên giới đệ nhất mỹ nhân như Doãn Tuyết.
Có thể nói, người người trong thiên hạ, lúc này cũng đều đang ở sau lưng chê cười nàng.
Nhưng may mắn, Doãn Tuyết đối với việc này cũng không quá để ý, bởi vì thứ nàng muốn đã gián tiếp đạt được. Bị người đào hôn như vậy, ít nhất là trong khoảng thời gian tới, sẽ không có danh môn thế gia dám đến hỏi cưới nàng. Mẫu thân nàng cũng sẽ không ở lúc này đem nàng gả đi.
Nàng có thể tự do, yên tĩnh thêm một lúc lâu.
Chỉ là, Đoạn Y Trân hiển nhiên lại không nghĩ như vậy. Nhìn thấy Doãn Tuyết, sầu bi ở giữa mi gian của bà liền càng thêm sâu.
Rốt cuộc, bà vẫn là nhắm chặt hai mắt lại, tiếp tục ngồi đả tọa, chỉ phát ra một tiếng thở dài tịch liêu :"Aiz, thật sự đã mất rồi..."
Cảm xúc bên trong không chỉ có chán chường, mà còn có một cỗ thất lạc không tên. Tựa như cất giấu một chút cố sự không muốn người biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.