Kỳ thực không cần Dạ Minh nói, kể từ khi y đem nữ nhân này mang về, Quân Du Ninh liền đã không rời mắt được khỏi nàng.
Đương nhiên, không phải vì nàng xinh đẹp bao nhiêu. Mà chỉ là vì xương quai xanh để trần, cùng với hai chân thon dài để lộ giữa không khí, tựa vào trên lưng của y kia.
Nữ - nhân - này - không - mặc - đồ!
Sáu chữ, làm sắc mặt Quân Du Ninh không khỏi âm tình biến ảo.
Cảm thấy không khí xung quanh có hơi lành lạnh, Dạ Minh liền rùng mình một cái. Sau khi cười khan giảm nhẹ xấu hổ, liền trực tiếp bỏ chạy lấy người :"Cái kia...cứ như vậy nhé."
Nhìn Dạ Minh tựa như một làn gió biến mất ở cửa sau, Quân Du Ninh liền mím môi, không nói. Chỉ là trong mắt lại hiện lên một cỗ u uất, nhấc chiếc ghế gỗ bên cạnh đến chỗ cửa ra vào, nghiêm túc ngồi nhìn Vân Yến chòng chọc.
Cho đến khi, nàng đều bị ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa sát khí này làm tỉnh.
"Đây là..." Mê mang tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở trong một nơi xa lạ, ký ức dần dần ùa về, làm Vân Yến không khỏi cả kinh, từ trên giường bò dậy.
Đúng, nàng bị người bắt cóc!
Sau đó, phát hiện cơ thể lạnh lẽo, đợi khi nhìn thấy bản thân trên dưới xích lõa, chỉ quấn hờ một chiếc áo choàng. Sắc mặt Vân Yến trong nháy mắt liền tái đi, sợ hãi hét toáng lên :"Á!!!"
Ánh mắt vô tình rơi vào trên thân Quân Du Ninh. Không ngoài dự liệu, kế tiếp liền chính là một tràng tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quan-ma-sinh/1131881/chuong-94.html