"Thê tử, Lan Lan, để các ngươi chịu khổ rồi."
Ngồi trên kiệu liễn sa hoa, được phu quân ôm vào lòng, thành chủ phu nhân ngay tức khắc liền không kìm nén được nước mắt mà òa khóc lên :"Không sao, chỉ cần ngài bình an trở về là được rồi."
Nhìn phụ mẫu, hai mắt Lan Lan cũng đỏ hoe. Lúc này, tựa đầu lên vai phụ thân, ánh mắt Lan Lan liền vô tình rơi vào trên một chỗ vách tường đang tụ tập vô số bách tính ở đằng xa.
"Tránh đường! Tránh đường!"
Dưới sự hộ tống của binh lính dẫn đường, dân chúng hai bên rất nhanh liền nép vào trong lề, nhường lại đường lớn cho đoàn người đi qua. Mặc dù bọn họ cũng không nhận ra người ngồi bên trong là ai.
Lúc này, theo kiệu phu khiêng kiệu đi qua biển báo bằng gỗ đặt bên vách tường. Lan Lan rốt cuộc mới nhìn thấy được nơi đó có thứ gì có thể khiến nhiều người chú mục như vậy.
"Nương, nương ơi, mau nhìn...thần tiên thúc thúc, là thần tiên thúc thúc kìa!"
"Hả? Thần tiên thúc thúc ở đâu, Lan Lan?"
Được Lan Lan kể lại chuyện hôm đó, thành chủ phu nhân đã sớm đối với vị ân nhân cứu mạng này sinh lòng kính ngưỡng. Cho nên, vừa nghe nàng bảo nhìn thấy ân công, không dám chậm trễ, bà liền vội vã đưa mắt tìm kiếm.
Chỉ là, đợi khi theo ngón tay của nàng nhìn lên, tìm được vị trí của ân công, sắc mặt phấn khởi của thành chủ phu nhân trong nháy mắt liền đã tái đi.
Bởi vì nơi mà Lan Lan hướng về, cư nhiên lại chính là cáo thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quan-ma-sinh/1131868/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.