Lần này, tiếng bước chân hỗn loạn của y ở khoảng cách gần như vậy, đã không che giấu được Quân Du Ninh nữa.
Sắc mặt hắn trắng bệch không còn chút huyết sắc, trên trán vẫn còn vương đầy mồ hôi. Nhẹ liếc qua bóng lưng hối hả của y, cũng chỉ khẽ mím môi. Rốt cuộc vẫn là nhắm mắt, buộc bản thân không để tâm đến nữa.
Cùng lúc đó, Dạ Minh đã chạy khỏi Thính Phong Các. Y cứ không có mục đích chạy nhanh như thế, tư tưởng loạn thành một đống tơ vò.
Lúc này, y lại bất tri bất giác nhớ tới rất nhiều chuyện đã phủ lên một lớp mụi dày ở kiếp trước.
Tỷ như có một buổi tối, y vô tình nghe thấy tiếng 'lụp cụp' cùng mùi thuốc nồng nặc trên người sư tỷ phát ra. Khi đó, y đã từ trong chăn bò ra, dò hỏi nàng bị gì.
Y vẫn còn nhớ rõ từng nét chữ sư tỷ họa trên tay y. Nàng bảo y đừng lo lắng, chỉ là trên vai có vết thương cũ do năm xưa bị ma tộc đánh trúng, bây giờ khi thời tiết trở lạnh, sẽ bắt đầu đau.
Lúc đó, y đã đau lòng rất lâu, nằn nặc đòi sư tỷ để bản thân sờ lên vết thương.
Mất sức chín trâu mười hổ, sư tỷ mới đồng ý cho y sờ. Mặc dù khi đó hai mắt đã không nhìn thấy gì, nhưng xúc cảm trên tay, vẫn khiến y có thể chắc chắn, vết sẹo trên vai sư tỷ ở kiếp trước, cùng vết thương của Quân Du Ninh hiện tại, từ vị trí đến kích thước, đều là nhất quán.
Đang suy tư, chợt nghĩ tới nơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quan-ma-sinh/1131825/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.