"Tại sao lại như vậy chứ?" An Sơ Vũ nhướng mi, tựa hồ là cũng đang khó hiểu với quyết định của Liễu Chính.
"Ài, ta cũng không biết nữa." Vò đầu, Dạ Minh liền nghi hoặc dời đi sự chú ý của bản thân, hòng làm giảm nghẹn khuất :"Sư tỷ, trễ như vậy rồi, ngươi còn tới đây làm gì chứ?"
"Ta đến đem thức ăn khuya cho tam sư đệ. Hắn tâm cao khí ngạo, bị cấm túc như vậy, trong lòng khẳng định là không vui."
Dạ Minh :.....................
Được rồi, y sai, y không nên hỏi một vấn đề tự tìm khó chịu như vậy.
"Thức ăn còn nóng, ta đem vào trong đây. Đệ ở đây đợi thêm một lát đi, một lát nữa trở ra ta sẽ cùng đệ đi một chuyến tìm sư tôn, cầu xin ông cho phép đệ đi gặp tam sư đệ."
Nhìn An Sơ Vũ trên mặt tràn đầy sốt sắng, ánh mắt không ngừng liếc nhìn giỏ đựng thức ăn trong tay mình, Dạ Minh liền không khỏi thất vọng thở dài, cố gượng cười nói :"Vậy sư tỷ mau vào trong đi, đừng để thức ăn nguội, ta ở đây đợi ngươi."
"Được, vậy ta đi đây." Tiếu diện như hoa, An Sơ Vũ liền cầm lấy hộp gỗ đi vào trong Thiên Tự Đài dưới sự chú ý của Dạ Minh cùng hai vị trưởng lão khác.
Thiên Tự Đài là nơi ở của thủ tịch đệ tử. Đồng thời cũng là nơi dùng để trách phạt, cấm túc những đệ tử phạm phải lỗi lầm.
Mà Quân Du Ninh vừa vặn cũng vừa là thủ tịch đệ tử, vừa là đệ tử mang tội.
Lúc An Sơ Vũ bước vào, Quân Du Ninh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quan-ma-sinh/1131817/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.