Chương trước
Chương sau
Khốn kiếp!
Dạ Minh thầm mắng một tiếng, đưa tay muốn kéo vạt áo của mình. Nhưng không biết tà áo lại bị mắc vào đâu, cư nhiên có níu, có kéo đều không thể động đậy được mảy may.
Trong lúc cấp bách, Dạ Minh chỉ có thể vận sức vào tay, ghì mạnh một cái.
Không chút sai lệch, vạt áo của y liền bị xé rách ra thành hai nửa. Mà thân thể y cũng theo đó mất đi thăng bằng, lảo đảo lùi về sau, vô tình va lưng vào trên tủ sách.
Lưng bị đụng đến đau nhức, Dạ Minh liền 'tê' một tiếng đứng thẳng dậy, dùng tay xoa xoa lưng mình. Thế nhưng, không để y kịp mắng mỏ một câu không may. Thì âm thanh 'kẽo kẹt' xê dịch ở phía sau truyền tới, liền đã khiến y không khỏi biến sắc. Theo bản năng dang tay ra đón đỡ.
'Đùng' 'Lạch cạch'
Hàng trăm quyển thư tịch tựa như lá rơi khỏi cành, bắt đầu văng xuống đầy đất. Lúc này, tủ sách trống rỗng đã đè lên trên lưng Dạ Minh. Mà y, thì vẫn giữ nguyên tư thế đứng nghiêng người về trước. Dưới chân là tờ giấy cùng sách vở tán loạn.
Dạ Minh nhất thời không biết nên ứng đối thế nào. Nếu bản thân nhích về trước, tủ sách trên lưng có nguy cơ sẽ bị ngã đổ, làm hư thư tịch trên đất.
Còn nếu đứng yên...
"Mẹ của ta!" Hai mắt trợn đến tròn xoe, Dạ Minh liền không khống chế được mà bật thốt.
Chỉ thấy, bởi vì thư tịch đồng loạt rơi xuống tạo ra chấn động. Cây nến đặt trên án kỷ của Quân Du Ninh lúc này, thế mà lại ngã xuống, bắt đầu lăn tròn lăn tròn trên góc bàn.
Theo gió trong viện thổi mạnh không ngừng, ngọn nến không chỉ không bị thổi tắt. Trái lại, lại càng lăn càng xa, có xu thế sắp rơi khỏi bàn. Cùng những trang giấy và thư tịch trên đất tiếp xúc thân mật.
Đến lúc đó, không chỉ đống thư tịch này, mà cả thư phòng của Quân Du Ninh nói không chừng đều sẽ bị đốt trụi!
Mồ hôi lạnh chảy xuống trán to như hạt đậu. Không muốn trơ mắt nhìn thảm trạng xảy ra, Dạ Minh cũng chỉ có thể sốt sắng tìm cách.
Linh quang khẽ chuyển, Dạ Minh liền hơi nghiêng người về trước một chút nữa, hai chân thì vẫn bám chặt vào trên đất, để chính mình không ngã chúi xuống đất.
Sau đó liền bắt đầu hướng về phía ngọn nến thổi hơi...nhổ nước bọt...
Được rồi, mặc dù hơi bẩn một chút, nhưng hiệu quả là được.
"Phi...phi...phi..."
Mấy lần thực hiện không thành công, Dạ Minh vẫn không bỏ cuộc tiếp tục cố gắng. Mắt thấy nước bọt đã văng tứ tung khắp sàn nhà, nhưng vẫn như cũ không thể phun trúng ngọn lửa trên nến. Y liền không khỏi gấp rút.
Một khắc thực hiện thành công, nến bị nước bọt dập tắt, Dạ Minh có thể nói là vui mừng đến ngoài sức tưởng tượng. Thế nhưng, rất nhanh liền đã không vui vẻ nổi nữa.
"Ngươi đang làm cái quái gì?!!"
Âm thanh lạnh lẽo như mây đen trước bão tố, phảng phất đang kìm nén lửa giận liền lập tức rót vào tai Dạ Minh, khiến y không thể không ngẩng đầu, cười gượng :"Cái đó...ngươi tốt..."
Chỉ là, vừa nói được bốn chữ, cổ họng Dạ Minh liền đã giống như bị người bóp chặt lại. Bởi vì y rốt cuộc cũng đã nhìn thấy được bộ dáng của Quân Du Ninh hiện tại.
Một thân hắc y bị linh lực căng bạo, tóc đen cũng bị cuốn theo tung bay không ngừng. Ngũ quan tinh mỹ tựa hồ muốn ngưng kết thành băng. Trong con ngươi lãnh đạm thường ngày, thời khắc này cũng nảy sinh vô số cảm xúc sinh động.
Tỷ như kinh hãi, sửng sốt, tức giận,...
Cuối cùng, liền hóa thành một tiếng rống giận.
Nhìn thấy Quân Du Ninh rút kiếm chém tới, xem ra là thật sự phát hỏa, Dạ Minh rốt cục cũng không dám mang tâm thái đùa nghịch nữa. Lập tức xoay người né tránh.
'Ầm' Tủ sách bị một kiếm của Quân Du Ninh dễ dàng gọt thành hai nửa, văng ra xa vài thước, vỡ tan thành từng mảnh gỗ. Đem thư tịch đều cuốn bay.
Nhưng hắn vẫn không để tâm tới, tiếp tục cầm lấy trường kiếm đánh về phía y. Tựa hồ không đem hạ tràng của y biến thành tủ sách kia, liền sẽ không cam tâm.
Thiên địa a, đây là tới thật à?!!
Không giống lần trước so chiêu, lần này, Quân Du Ninh là vận dụng cả linh lực. Nhưng thân thể Dạ Minh lúc này, tu vi vẫn còn kém hắn rất xa. Muốn cứng đối cứng, căn bản là người si nói mộng. Cho nên chỉ có thể xoay người hướng bên ngoài bỏ chạy.
"Giết người rồi! Cứu mạng!!!"
Âm thanh của Dạ Minh rất lớn, lực xuyên thấu cũng rất cao. Trong nháy mắt liền vang vọng khắp cả tông môn. Đem đám đệ tử từ trong mộng đẹp đánh thức.
"Mới sáng sớm kẻ nào lại phát điên nữa vậy? Có cho người ta ngủ không?"
"Ồn ào cái gì? Bị ma đuổi à?"
"..........................."
Tông môn nhốn nháo hết cả lên, ngay cả trưởng lão, chấp sự, cũng đều bị động tĩnh này kinh động. Trong nháy mắt liền tụ tập về nơi thanh âm phát ra, vừa vặn cũng bắt gặp hình ảnh Dạ Minh bị Quân Du Ninh truy sát.
"Cứu mạng!!!"
"Tránh ra."
Ngơ ngác nhìn bộ dạng lửa giận phừng phừng, thần cản giết thần, phật cản giết phật của Quân Du Ninh, đám người đều không khỏi ngơ ngác.
Tam sư huynh luôn luôn cao lãnh, bình tĩnh thường ngày, cư nhiên vẫn sẽ có lúc nổi giận? Đúng là kỳ cảnh trăm năm khó gặp.
Nhìn thấy đám đồng môn này chỉ trơ mắt đứng nhìn, Dạ Minh liền thầm cắn răng. Chỉ là, một khắc nhìn về phía cửa tông môn, dư quang thu được hình bóng của một người. Đôi mắt sáng lên, tựa như bắt được ngọn cỏ cứu mạng. Dạ Minh ngay tức khắc liền chuyển hướng, chạy thẳng về phía đó.
"Sư tôn, giang hồ hiểm nguy, mau xuất thủ tương trợ a!!!"
----------Hết quyển 1-----------
**Quyển 1 : Bình Yên Trước Sóng Gió đã kết thúc.
**Truyện có tổng cộng 4 quyển. Bắt đầu từ chương sau, tức quyển 2, thì sẽ đem món khai vị - drama mang lên. Quyển 3 là gay cấn và kịch tính nhất. Quyển 4 là ngược. Cho nên, còn ăn được bao nhiêu đường thì cứ ăn đi nhé!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.