Chú ý tới ánh mắt của Doãn Tuyết giống như đang nhìn về hướng này. Ngó trái ngó phải một hồi, sau khi xác định ở xung quanh chỉ có một mình mình, không còn ai khác nữa, Dạ Minh mới khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Mỹ nữ đây...là đang nhìn y?
Bị suy đoán này của mình dọa sợ, nhưng chưa để Dạ Minh giám định lại lần nữa. Thì lúc này, một loạt tiếng bước chân nặng nề liền đã vang lên sau lưng y.
Vừa ngoái đầu, đập vào mắt Dạ Minh liền là gương mặt anh tuấn vô song đã sớm tái xanh như người chết của Quân Du Ninh.
Cái tên này rõ ràng là bị say sóng rất nặng, ấy vậy mà lại không biết mắc phải bệnh gì, còn cố mang sắc mặt cá chết đó ra đây.
Vừa đi còn phải vừa đỡ lấy vách thuyền, đế giày cũng bám chặt vào trên sàn nhà, tựa hồ là sợ chính mình vì choáng váng mà ngã sấp xuống như lúc ở bến thuyền.
"Ngươi đi ra đây làm gì? Không sợ ngất xỉu sao?" Dạ Minh qua loa hỏi dò. Đồng thời lại theo bản năng liếc nhìn về phía Doãn Tuyết, trong lòng thầm nghĩ liệu đây có phải là nơi mà hai người bọn họ gặp nhau lần đầu tiên ở kiếp trước hay không?
Nhưng trùng hợp, cái nhìn vô tâm này của Dạ Minh lại bị người hữu tâm bắt được. Môi mỏng tái nhợt khẽ mím chặt, Quân Du Ninh liền không nói không rằng đi tới. Trước hết nhấc chân, không chút báo trước đạp lên trên mông Dạ Minh, đem y đá khỏi mạn thuyền, chúi người rơi xuống sông.
'Đùng'
Âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quan-ma-sinh/1131802/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.