Chương trước
Chương sau
Chuyện này giống như Nhiễm Việt dự đoán trước, ngay từ đầu đã vô cùng thuận lợi, Giản Lạc đến tổ ghi hình còn vui sướng khôn cùng, bởi vì cô ta phát hiện toàn bộ đoàn quay đều là đàn ông cường tráng, cũng chỉ có một mình cô ta là thiếu nữ yêu kiều, điều này đủ làm nổi bật sự độc đáo của cô ta, trong lòng không khỏi khen Nhiễm Việt rất biết cách làm việc, cô ta nghĩ chờ lần này quay show xong, nhất định phải bảo Tần Trí Dật khen ngợi Nhiễm Việt cho tốt.


Sau khi nhìn thấy giá trị nhan sắc và dáng người của các nam diễn viên cùng tổ xong, thậm chí Giản Lạc còn bắt đầu ảo tưởng đi theo con đường này sẽ có bao nhiêu sắc tình, mặc dù tuổi cô ta không lớn, nhưng cũng đã duyệt qua vô số đàn ông, nhìn thoáng qua là có thể biết mấy người đàn ông trong tổ này đều cực phẩm chất lượng tốt, nếu như nửa đường có thể phát sinh chút gì với bọn họ, vậy cũng quá đẹp đẽ rồi.
Cứ như vậy, cô ta liếc mắt đưa tình với mấy mãnh nam này, một đường cùng tổ ghi hình xuất ngoại đi qua vài nơi.


Phía Giản gia vốn dĩ không muốn cô ta ra nước ngoài, sợ cô ta chạy ra ngoài chịu khổ, nhưng Giản Lạc là ai? Ở Giản gia chính là một hỗn thế ma vương sống sờ sờ, chuyện cô ta tự mình quyết định, ai khuyên cũng vô dụng.


Cuối cùng Liên Lệ thỏa hiệp, tự mình bỏ tiền túi tìm cho Giản Lạc hai trợ lý toàn năng, để cô ta ra ngoài có thể nâng cao giá trị của bản thân.


Mấy ngày đầu Giản Lạc còn thỉnh thoảng gọi điện thoại về nhà, kể lại một vài trải nghiệm trên đường đi của mình, về sau mải lo chơi, dứt khoát cũng lười gọi điện luôn, bên Giản gia biết rõ cô ta chơi đến vui vẻ, cũng tùy ý cô ta.


Hết thảy nhìn như rất lý tưởng, cho đến khi tổ ghi hình tới Châu Phi, cũng tuyên bố đây chính là điểm đến cuối cùng, bọn họ sẽ dừng lại ở đó hơn một tháng.


Sau khi Giản Lạc biết tin dữ này, thiếu chút nữa ngất đi tại chỗ, cắn răng chịu đựng vài ngày, mọi thứ bất tiện trong sinh hoạt rốt cục cũng đánh bại tiểu thư yêu kiều sống an nhàn sung sướng này, trong tổ quay phim cô ta khóc nháo đòi phải về nhà, phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này.


Người trong tổ quay đều có nhiệm vụ của riêng mình, làm sao có thể nghe lời cô ta, trực tiếp đẩy trách nhiệm về cho công ty, bảo cô ta tự mình tìm quản lý công ty mà khóc lóc kể lể đi.


Giản Lạc gọi điện thoại cho Nhiễm Việt đầu tiên, nhưng cô ta phát hiện mình lại không liên lạc được với Nhiễm Việt, thậm chí ngay cả trợ lý của Nhiễm Việt cũng không liên lạc được, sau đó Giản Lạc lại gọi cho Tần Trí Dật, Tần Trí Dật đang ân ái thân mật với vị tiểu minh tinh nào đó, làm sao rảnh mà tiếp điện thoại của cô ta, cuối cùng Giản Lạc chỉ có thể gọi về nhà khóc lóc kể lể với mẹ mình.


Bình thường Giản Lạc rất xấu tính khắp nơi không nhận được chào đón, nhưng ở Giản gia cô ta cũng là công chúa được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay, Liên Lệ nghe xong thảm sự đó, trước tiên chạy đến nhà họ Tần tìm Đỗ Liên Trân.


"Nhiễm Việt làm chuyện này thực sự là quá đáng, cô ta lại dám giày vò Tiểu Lạc thế này, quả thực là ăn gan hùm mật gấu ! Chị, chị phải quản cho tốt mới được." Liên Lệ nghiến răng nghiến lợi lên án Nhiễm Việt trước mặt Đỗ Liên Trân, "Tiểu Lạc là thân phận gì, lại dám sắp xếp cho con bé đến Châu Phi, chỗ kia là nơi người có thể ở sao?"


Đỗ Liên Trân đang cắm hoa, những bông hoa đầy màu sắc bày ra trên bàn, bà ta chọn chọn cắt cắt, đang suy nghĩ nên cắm theo phong cách gì, Liên Lệ lại cứ ở một bên lải nhải làm chặt đứt suy nghĩ của bà ta, bà ta nghe không vô nữa, nói: "Sao lại không phải chỗ cho người ở ? Dân số Châu Phi cũng có một tỷ người đấy."


Liên Lệ tức giận đến mức trợn mắt nhìn thẳng, "Cái này có thể giống nhau sao? Những người kia có thể so với Tiểu Lạc sao? Tiểu Lạc nhà tôi được nuông chiều từ bé, sao có thể chịu được loại cực khổ đó!"


Đỗ Liên Trân cắt tỉa vài cành lá xong, cắm hoa vào trong bình, kiên nhẫn điều chỉnh vị trí một chút, mới ngẩng đầu nhìn Liên Lệ, hỏi: "Vậy bà muốn xử lý chuyện này thế nào?"
Liên Lệ hừ một tiếng, nói: "Trước tiên đón Tiểu Lạc trở về, món nợ này tôi nhất định phải tính rõ ràng với Nhiễm Việt."


Từ lúc Nhiễm Việt từ chối Giản Kỳ theo đuổi, Liên Lệ đã có thành kiến rất lớn với Nhiễm Việt, nhưng ngại Nhiễm Việt là trợ thủ đắc lực của Đỗ Liên Trân, bà ta cũng không thể nổi đóa trước mặt cô, không ngờ Nhiễm Việt lần này càng thêm quá đáng, lại đem tâm can bảo bối của bà ta đày đến cái nơi Châu Phi chim không thèm ị kia, cơn tức này thực sự không thể nhịn nổi nữa.


Đỗ Liên Trân dùng khóe mắt liếc nhìn bà ta, nói: "Giản Lạc vào công ty giải trí cũng là bà ủng hộ, hiện tại tình huống không như ý bà lại muốn tìm Tiểu Việt tính sổ, Liên Lệ, bà tưởng Giải Trí Tần Thị do bà mở sao?"


Liên Lệ thầm giật mình, đến lúc này bà ta mới phát hiện thái độ của Đỗ Liên Trân không rõ ràng, hình như không đứng về phía mình, làm sao có thể? Bọn họ là bạn bè tốt nhất không phải sao?


"Chị, không thể nói như vậy, dựa vào quan hệ của hai người chúng ta, chẳng lẽ Nhiễm Việt không nên cho Tiểu Lạc tài nguyên tốt hơn sao? Kết quả cô ta lại lừa gạt người đến Châu Phi, đây không phải là rắp tâm từ trước sao?"


Đỗ Liên Trân tiếp tục chỉnh chỉnh bình hoa, "Tin tức tôi nghe được lại không giống với bà, nghe nói Giản Lạc vừa vào công ty, Tiểu Việt bảo người ta sắp xếp cho nó đến một đoàn phim lớn, kết quả Giản Lạc vào đó liền đánh nhau với nữ chính, còn làm người ta bị thương, đối phương cũng không phải dễ chọc, liền tung tin muốn phong sát Giản Lạc, lúc này Tiểu Việt mới đề nghị nó đi quay show truyền hình thực tế, đây cũng là show sắp tới công ty sẽ đầu tư rất lớn." Nói đến đây, Đỗ Liên Trân nhìn Liên Lệ nói: "Tài nguyên thế này, người bình thường cầu còn không được, Liên Lệ, bà muốn sắp xếp Giản Lạc vào công ty giải trí, sắp xếp nó ở bên cạnh Trí Dật nhà chúng tôi, tôi đều không nói gì, nhưng từ kết quả này mà xem, Giản Lạc căn bản không thích hợp với giới giải trí, lần này sau khi nó từ Châu Phi trở về, bà trực tiếp dẫn người về nhà đi."


Lời này nói xong, thật lâu sau Liên Lệ cũng không lên tiếng, lúc này tâm tình của bà ta nghiêng trời lệch đất, từ trong từng câu chữ của Đỗ Liên Trân, bà ta đọc ra sự bất mãn mãnh liệt của Đỗ Liên Trân đối với mình.


Liên Lệ thừa nhận, xúi giục Giản Lạc tiếp cận Tần Trí Dật, điều này thực sự không thỏa đáng lắm, bởi vì trước đó Đỗ Liên Trân đã nói rõ cho bà ta biết, Tần Trí Dật có lựa chọn tốt hơn.


Nhưng tôn quý như Đỗ Liên Trân, mà cũng muốn tìm cho con trai một người tốt hơn, đổi thành Liên Lệ bà ta, muốn tìm người tốt cho con gái thì sai à? Huống chi bà ta và Đỗ Liên Trân hai người có mấy chục năm giao tình, chẳng lẽ còn không đủ làm thông gia sao?
Mỗi lần nhớ đến chuyện này, Liên Lệ tràn đầy không cam lòng.


Nghĩ như vậy, lúc bà ta mở miệng ra lần nữa giọng nói đã không còn mềm mỏng, "Chị, dựa vào tình cảm chị em mấy chục năm của chúng ta, chẳng lẽ bà còn phải so đo với tôi nhiều như thế sao? Bà không đồng ý chuyện cưới hỏi của hai đứa con, tôi cũng không nói gì, nhưng chuyện Tiểu Lạc tiến vào giới giải trí nhỏ như vậy, bà cũng không muốn giúp tôi sao?"
Đỗ Liên Trân dừng lại động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn bà ta, "Bà có ý gì? Bà đang lên án tôi?"


Liên Lệ nói: "Nói lên án thì quá nghiêm trọng, tôi chỉ nghĩ không ra, một chút yêu cầu nhỏ như thế, sao bà lại không muốn giúp tôi."
Đỗ Liên Trân lạnh giọng đáp: "Tôi đã nói rồi, Giản Lạc không thích hợp vào giới giải trí."
Liên Lệ trả lời: "Chỉ cần có tài nguyên, ai cũng thích hợp với giới giải trí."
Đỗ Liên Trân: "Vẫn là câu nói kia, Giải Trí Tần Thị không phải do Giản gia mở, đừng có cảm thấy mọi chuyện là đương nhiên."


Hai người nói đến đây, xem như đàm phán không thành, Liên Lệ ngồi ở một bên mím môi vẻ mặt âm trầm, Đỗ Liên Trân cũng không tốt hơn, cũng không còn tâm tình tiếp tục cắm hoa, trực tiếp bảo người giúp việc dọn số hoa còn dư lại đi.


Sau khi uống mấy ngụm trà, Đỗ Liên Trân lại nói: "Sắp tới Tần Thị sẽ mở đại hội cổ đông, lần này là mấu chốt để Trí Dật có thể tiến vào tổng công ty hay không, hy vọng bà có thể quản tốt Giản Lạc, đừng để nó làm phiền Trí Dật thêm."


Liên Lệ vốn đã nghẹn đầy một bụng tức, câu cuối cùng của Đỗ Liên Trân, không thể nghi ngờ trở thành một cây kim chọc rách cơn tức này, sau khi nghe xong lập tức bất bình, "Sao Giản Lạc lại thành làm phiền ? Chị, tôi hỏi bà, từng ấy năm tới nay, chuyện bà muốn tôi giúp đỡ, có lần nào tôi từ chối không? Còn không phải chỉ một câu của bà tôi sẽ hăng hái chạy đi làm sao? Tại sao đến cuối cùng chúng tôi lại thành làm phiền hả?"
Đỗ Liên Trân nheo mắt lại, "Liên Lệ hôm nay bà ăn thuốc súng sao? Tật xấu gì vậy, tôi nói một câu thì bà phải cắn một cái à?"


Liên Lệ đứng lên, kích động nói: "Tôi cắn một cái? Lời bà nói còn có thể khó nghe hơn không? Nhiều năm như thế, có lần nào mà tôi không làm mọi chuyện vì bà, còn bà thì sao? Bà từng làm cái gì cho tôi? Một chuyện cũng không có! Ngay cả chuyện Tiểu Lạc lần này, bà vừa mở miệng là bảo tôi dẫn người về nhà, Đỗ Liên Trân, làm người phải dựa vào lương tâm!"


Đỗ Liên Trân thiếu chút nữa bị bà ta chọc tức mà cười, "Làm vì tôi? Liên Lệ, đây không phải đều do chính bà tình nguyện muốn làm sao? Cho tới bây giờ tôi chưa từng yêu cầu bà phải nghe lời tôi, hiện tại bà lại lên án tôi không có lương tâm, bà còn biết xấu hổ không?"


Liên Lệ giống như nhận phải một cái tát, lập tức trừng to mắt, "Tôi không biết xấu hổ?" Sau đó bà ta lại nghiến răng nghiến lợi gật đầu liên tục, "Phải, là tôi không biết xấu hổ, tôi không tự trọng! Hiện tại tôi đi ngay, về sau tôi mà còn bước vào cửa nhà bà thì tôi không phải họ Liên!" Nói xong bà ta tiện tay cầm lấy túi xách bên cạnh, tựa như đầu xe lửa, đầu cũng không quay lại nhanh chóng đi ra ngoài.


Đỗ Liên Trân bưng chén trà, hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng Liên Lệ rời đi, trong ấn tượng, ngoại trừ chuyện ba mươi năm trước của Đỗ Liên Cầm, bà ta còn chưa bị người nào khinh thường mặt mũi như vậy, Liên Lệ này quả thực chính là kẻ điên, vừa phát điên lên, đụng ai cũng có thể cắn một cái.


Lúc này, Tần Trí Dật và Nhiễm Việt từ trong phòng đi ra, trận gây gổ vừa rồi của hai người, truyền vào tai bọn họ không sót chữ nào.
Tần Trí Dật đi đến cạnh Đỗ Liên Trân ngồi xuống, khoác vai bà ta nói: "Mẹ, đừng so đo với loại người này."
Đỗ Liên Trân thở dài, "Dù sao cũng có giao tình mấy chục năm, mẹ không ngờ lần này bà ta phản ứng lớn như vậy."


Nhiễm Việt đi tới nói: "Tôi cảm thấy Giản phu nhân phát giận lớn như thế, cũng là có nguyên nhân, lúc trước tôi từ chối con trai lớn của bà ấy, sau đó phu nhân cự tuyệt con gái bà ấy, hiện tại cô ta lại xảy ra chuyện này, giờ bà ấy mới bộc phát luôn một lần."


Hôm nay nhắc tới cũng khéo, bởi vì Giản Lạc ở Châu Phi nháo loạn đòi trở về, Nhiễm Việt cảm thấy vẫn phải cho Tần Trí Dật biết chuyện này, vì vậy gọi điện thoại cho hắn, không ngờ hắn đang ở bên cạnh Đỗ Liên Trân, Đỗ Liên Trân đối với chuyện này cũng rất xem trọng, liền kêu cô tới nhà hỏi, chỉ là ba người mới vừa ngồi xuống không lâu, Liên Lệ đã tìm tới tận cửa, vì vậy Đỗ Liên Trân bảo hai người bọn họ tránh một chút, không ngờ lần tránh đi này, trực tiếp dự thính một vở kịch hay.


Đỗ Liên Trân nghe Nhiễm Việt phân tích, khẽ gật đầu nói: "Đây là oán hận bà ta chất chứa đã lâu, nhưng chuyện bà ta muốn cho Giản Lạc và Trí Dật kết hôn, quả thực là đòi hỏi quá tham lam, tôi làm sao có thể đồng ý."
Nhiễm Việt gật đầu nói: "Phu nhân nói phải, nhị thiếu xứng đáng có được người tốt hơn."


Tần Trí Dật ở một bên khinh thường nói: "Chỉ bằng cái tính lẳng lơ ong bướm của Giản Lạc, còn muốn gả cho tôi, quả thực là nằm mơ!"
Đỗ Liên Trân vỗ vai hắn nói: "Về sau con cách xa Giản Lạc một chút."
Tần Trí Dật: "Dạ biết."
Nhiễm Việt nói: "Vậy bên Giản Lạc, có phải nên cho cô ta về nước không ạ?"


Đỗ Liên Trân vốn định gật đầu, sau đó lại nói: "Thôi, tìm vài danh mục, cho nó ăn khổ vài ngày đi, Giản gia thì sao? Tôi mà sợ bọn họ sao?"
Khóe miệng Nhiễm Việt khẽ cong lên một nụ cười nhạt, gật đầu nói: "Biết rõ, tôi sẽ làm ngay."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.