Ngoại trừ một đám người không quen biết, Nhiễm Việt liếc mắt liền thấy Kỳ Lễ đứng ở chính giữa, cà lơ phất phơ.
Tục ngữ nói tướng do tâm sinh, cho dù Kỳ Lễ hất cằm lên làm dáng vẻ cao cao tại thượng, nhưng vẫn không thay đổi được bản chất hạ lưu bỉ ổi của hắn, khiến người ta vừa thấy đã sinh lòng chán ghét.
Nhiễm Việt lần nữa cảm thấy không thể tưởng tượng được, một người như vậy, ai có thể liên tưởng đến hắn chính là em trai cùng mẹ khác cha với Tần Trí Viễn?
Hiện tại dù đối phương nhiều người, nhưng loại ỷ thế này cũng không phải cô chưa từng thấy, trước kia lúc huấn luyện, cô thường xuyên lăn lộn chiến đấu trong một đám đàn ông, còn chưa biết sợ hãi.
Nhiễm Việt vừa đoán chừng thực lực của đối thủ, vừa ung dung xắn tay áo, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, xem ra lát nữa sẽ bị bẩn, nghĩ tới đây, trong lòng cô tức giận, nói với Kỳ Lễ: "Kỳ Lễ, lần này cũng thông minh đấy, còn biết tìm người giúp."
Kỳ Lễ đứng bên cạnh Sở ca, một chân không ngừng run run, cũng không biết là hưng phấn hay căng thẳng, lại nghe hắn cười lạnh vài tiếng nói: "Họ Nhiễm kia, tai vạ đến nơi còn dám mạnh miệng, trước kia cô đánh tôi thế nào, hôm nay tôi sẽ trả lại gấp trăm lần, để cô có đi mà không có về."
Nhiễm Việt giễu cợt, nghĩ thầm người này có phải xem phim kiếm hiệp bang phái quá nhiều không, cả cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quan-hao-mon/730750/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.