Chương trước
Chương sau
Đỗ Liên Trân đang thổi nguội một tách trà nóng, hơi nóng lượn lờ tỏa lên, nhất thời làm tầm mắt bà ta mơ hồ.


Liên Lệ ở bên cạnh nói rất hăng say, cứ như hôn sự mà bà ta kỳ vọng một giây sau sẽ thành, khóe mắt đuôi mày toàn là vẻ vui mừng, "Tiểu Việt này, tôi càng nhìn càng hài lòng, người thật sự có năng lực, sự nghiệp lại càng làm đến mức trôi chảy thuận lợi, tuyệt đối không thua kém đàn ông."


Đỗ Liên Trân bình tĩnh uống mấy ngụm trà, mới dùng khóe mắt nhìn bà ta, "Giản gia cũng là đại gia tộc, môn đăng hộ đối là yêu cầu cơ bản nhất, năng lực của Tiểu Việt giỏi, nhưng xuất thân lại bình thường."


Liên Lệ vừa cười vừa nói: "Bà cũng biết rõ tình hình nhà tôi, chí hướng của thằng cả không ở thương trường, tương lai dự định làm giáo viên dạy học, việc kinh doanh của gia tộc sẽ giao cho thằng hai xử lý, nhưng số cổ phần chia cho thằng cả, cần tìm người có khả năng quản lý mới được, tôi thấy Tiểu Việt rất tốt."
Vẻ mặt Đỗ Liên Trân nhàn nhạt, nói: "Nhớ không lầm thì Giản đại thiếu gia năm nay 26 tuổi?"
Liên Lệ rất cảm khái, "Đúng vậy, mới nháy mắt đã trưởng thành rồi."
"Tiểu Việt năm nay 28, lớn hơn Giản đại thiếu hai tuổi, thích hợp sao?"
Liên Lệ gật đầu liên tục, "Con gái lớn hơn con trai vài tuổi không sao, vậy mới biết yêu thương người ta."


Nghe bà ta nói đạo lý rõ ràng, xem ra đã có ý định với Nhiễm Việt không chỉ một hai ngày, trong lòng Đỗ Liên Trân có chút không thích, nhưng ngoài miệng vẫn đáp: "Lần sau tôi giúp bà hỏi một chút vậy."
Liên Lệ cười không khép miệng, "Vậy làm phiền chị rồi."
Nhiễm Việt còn không biết hai người phụ nữ cô ghê tởm nhất, trong lúc cười nói đã tìm cho cô một mối hôn nhân xứng đáng.


Sau khi rời khỏi nhà họ Tần, cô đi một chuyến đến công ty riêng của Đỗ Liên Trân, mỗi đầu tháng, cô đều sẽ đích thân đến xem sổ sách một chút.


Bình thường quản lý công ty giúp Đỗ Liên Trân, là một ông chú đã có mấy chục năm giao tình với Đỗ Liên Trân, tên Chung Khôn, nghe nói bọn họ trước kia là bạn học.


Chung Khôn là một người cố chấp, mặc dù ông ta nghe theo Nhiễm Việt, nhưng rất nhiều việc, ông ta cũng sẽ lướt qua cô trực tiếp báo cáo với Đỗ Liên Trân, ông ta còn từng nói với cấp dưới của mình rằng, dù sao họ Nhiễm cũng là người ngoài, không thể không phòng.


Cho nên Nhiễm Việt thấy, Chung Khôn tuyệt đối là một chướng ngại vật, phải nghĩ biện pháp đẩy ông ta rời khỏi mới được, nhưng người này bình thường làm việc một giọt nước cũng không lọt, muốn nắm được đuôi ông ta có chút khó khăn.


Tần Trí Viễn từng cho cô vài chủ ý, đơn giản chính là vu oan hãm hại hoặc dụ dỗ đe dọa, điều này làm cô nhớ tới trước cô Đỗ Liên Trân từng rất tin tưởng một nam trợ lý, khi đó, cũng là Tần Trí Viễn giúp cô loại bỏ anh ta khỏi bên cạnh Đỗ Liên Trân.


Trước kia cô vẫn luôn bận chuyện của công ty giải trí, tạm bỏ quên công việc bên này, lần này đến, phát hiện cô thế mà bị qua mặt, rất nhiều hạng mục phát triển của công ty cô cũng không biết!


"Quản lý Chung, công ty muốn đầu tư vào bất động sản sao?" Xem vài số liệu trong sổ sách, Nhiễm Việt âm thầm kinh hãi, đó là đầu tư vào những miếng đất trống.
"Trợ lý Nhiễm không biết sao?" Chung Khôn cũng tỏ ra cực kỳ kinh ngạc, "Tôi tưởng Tần phu nhân đã nói cho cô biết."
Lời này rõ ràng là đang ngầm chế nhạo cô không được Đỗ Liên Trân tín nhiệm, nếu không sao lại không nói cho cô biết?


Nhiễm Việt thật sự cũng không bối rối, liếc ông ta một cái đáp: "Có thể là gần đây tôi tương đối bận rộn, phu nhân chưa kịp nói thôi, nhưng loại chuyện này, theo trình tự chính xác hẳn là ông phải báo cáo trước với tôi mới đúng."


Chung Khôn ngầm chế giễu cô không được tín nhiệm, cô đáp lại bảo ông ta vượt quyền tham công, trong chớp mắt, thật sự là ngang tài ngang sức.


Chung Khôn ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: "Tôi cũng biết rõ trợ lý Nhiễm bận rộn, cho nên cũng không dám đem những chuyện nhỏ nhặt này đến quấy rầy cô."


Đầu tư bất động sản cũng được tính là chuyện nhỏ? Vậy cái gì mới là chuyện lớn? Nhiễm Việt cũng cười lạnh, đáp: "Hóa ra chỉ là chuyện nhỏ, xem ra quản lý Chung đã tính trước."


Vẻ mắt Chung Khôn khiêm tốn khoát tay, "Không dám không dám, ở trên thương trường nhiều năm như thế, chút kinh nghiệm này vẫn có."


Cậy già lên mặt kinh nghiệm sao? Trợ lý Nhiễm không nhịn được châm chọc trong lòng, "Quản lý Chung thực sự là người từng trải, nghe nói nhiều năm trước ông cũng có công ty riêng, về sau sao lại không còn nữa? Là đầu tư thất bại sao?"
Chung Khôn đột nhiên bị dẫm lên cái chân đau, vẻ mặt táo bón, "Chuyện cũ đã bao nhiêu năm rồi, nhắc lại cũng vô nghĩa."


Trợ lý Nhiễm ngồi trên ghế sofa, bắt chéo hai chân, lành lạnh nói: "Đây chính là kinh nghiệm hiếm có, sao lại vô nghĩa chứ? Quản lý Chung không phải là hẹp hòi không muốn chia sẻ với tôi chứ?"
Chung Khôn: "..."


Trợ lý Nhiễm nhìn ông ta bị chính mình ép buộc đến không còn gì để nói, tâm tình cuối cùng khá hơn một chút, lúc này mới tiếp tục xem sổ sách, lần bận rộn này thẳng một mạch đến giờ cơm chiều.
Chung Khôn giả bộ mời cô ăn cơm, cô quyết đoán từ chối, nghĩ thầm đối diện với gương mặt của ông ta, thực không muốn ăn.


Về đến nhà, hiếm khi cô muốn một lần tự nấu ăn, vì vậy cực kỳ hứng thú thay quần áo đi vào phòng bếp, đêm hôm trước Tần Trí Viễn đến, trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, cô lựa chọn cả nửa ngày, lại chợt muốn ăn cá.
Cô còn nhớ có lần Tần Trí Viễn làm món cá chua ngọt cho cô, chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon, vì vậy định tự mình làm một lần.
Cá đã xử lý xong, chỉ lấy ra là dùng, nhưng các bước tiếp theo lại khá mơ hồ.


Cô lấy di động ra, vốn dĩ muốn lên mạng tra, lại sợ làm ra không phải là hương vị mình thích, cuối cùng trực tiếp gửi tin nhắn cho Tần Trí Viễn, bảo anh gửi trình tự làm món ăn cho cô.


Vì vậy, các quản lý cấp cao vốn đang họp với Tần Trí Viễn trong phòng làm việc, kết quả phó chủ tịch lại đột nhiên lấy di động ra xem, mọi người có chút ngây ngốc, đều đang suy nghĩ rốt cuộc nên nói tiếp, hay chờ ông chủ chơi di động xong mới nói?


Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Trí Viễn nhận được tin nhắn ngoài công việc của Nhiễm Việt, nhận thức này khiến tinh thần anh rung động, mặc dù nội dung chỉ là hỏi anh cách nấu cá chua ngọt, nhưng đây tuyệt đối là tiến bộ rất đáng mừng, anh cũng bất chấp ánh mắt của người khác, trước tiên cầm lấy di động nghiêm túc hồi âm cho cô.


Nhiễm Việt chốc chốc lại hỏi trình tự nội dung cụ thể, Tần Trí Viễn đều rất có kiên nhẫn giải đáp từng cái, vì vậy hai người vì cách làm món cá chua ngọt mà thảo luận mười lăm phút.
Có một quản lý khá lớn tuổi thực sự hơi ngồi không yên, vì vậy mặt dày mày dạn hỏi anh, "Tần tổng, chúng ta còn tiếp tục không?"


Tần Trí Viễn đang nhập bỏ vào hai thìa muối, lại nghe thấy quản lý hỏi, ánh mắt lãnh đạm quét mắt nhìn ông ta một cái, nói: "Tiếp tục."


Vì vậy mọi người lại tiếp tục bắt đầu thảo luận đề tài vừa rồi, mà quản lý nào đó bị anh dùng ánh mắt đông cứng, lại không dám lên tiếng, ông ta mơ hồ cảm thấy hình như mình không cẩn thận đã đắc tội với Tần đại thiếu.
Nhiễm Việt phát hiện mình vẫn không hiểu được cách pha nước sốt, vì vậy dứt khoát hỏi anh, "Anh có tiện nghe điện thoại không?"
Tần Trí Viễn giương mắt, nhìn cấp dưới ngồi vây quanh thành một vòng, mặt không chút thay đổi nhắn lại: "Tiện."


Vì vậy Nhiễm Việt nhanh chóng bấm gọi cho anh, anh nói với những người khác: "Mọi người cứ tiếp tục." Sau đó lại cầm điện thoại lên bấm nghe.


Trái tim nhóm quản lý cấp cao đã sụp đổ, đây rõ ràng chính là một cuộc họp báo cáo, bọn họ đang báo cáo tiến độ công trình với Tần đại thiếu, hiện tại bản thân Tần đại thiếu lại chạy đi tán gẫu điện thoại, còn bảo bọn họ tiếp tục, vậy còn tiếp tục thế nào? Tiếp tục cho ai nghe? Té ngã!


Có người lại cho rằng cuộc gọi này chắc chắn rất quan trọng với Tần đại thiếu, nếu không cũng sẽ không bỏ bọn họ qua một bên để nghe điện trước, vì vậy tất cả mọi người rất tự giác an tĩnh lại, sợ quấy rầy anh nói điện thoại.
Nhưng mà, nội dung vĩ đại trong cuộc gọi của Tần phó chủ tịch là thế này.
"Cá phải rán trước một lần, cho nhiều dầu một chút, vặn lửa nhỏ nhất, cá mới không bị dính chảo...."


Trên mặt các quản lý tất cả đều là hai chữ viết hoa ngây ngốc, toàn bộ chữ khốn kiếp đều đảo qua trong lòng bọn họ! Đối phương là ai! ! Thế nhưng có thể khiến Tần đại thiếu vứt bỏ bọn họ chạy tới thảo luận cách làm cá! Rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào!


Không để ý đến mọi người đã hóa đá, Tần Trí Viễn giảng giải từng bước cho cô, cho đến khi Nhiễm Việt rất có tự tin cúp điện thoại, lúc này anh mới vừa lòng thỏa mãn ngồi lại trên ghế sofa.
Làm lơ vẻ mặt tế nhị của những người khác, anh lạnh nhạt nói: "Vừa nãy nói đến đâu rồi?"
Các quản lý: ...


Nửa giờ sau, cuối cùng Nhiễm Việt cũng làm ra một món cá chua ngọt hoàn mỹ sắc hương vị đều đủ, rất có cảm giác thành tựu, vội vàng chụp tấm hình gửi cho Tần Trí Viễn.
Nhiễm Việt: "Nhìn tôi làm đây, hoàn mỹ!"
Ai ai ai: "Thật giỏi!"
Nhiễm Việt: "Cá này hình như hơi to, một người ăn không hết, anh có rảnh không? Lại đây ăn?"
Ai ai ai: "Có rảnh, sẽ đến ngay đây."
Nhiễm Việt hài lòng đi chuẩn bị các món ăn khác.


Mà bên cạnh Tần Trí Viễn lúc này, đoàn người vừa đi ra thang máy, đều đang ồn ào thảo luận đi đâu ăn cơm, ai cũng nói Tần tổng đã mời khách, phải đi ăn nơi đắt tiền nhất.


Tần Trí Viễn gửi tin xong, mới nhớ tới hình như mình thật sự đã mời một đám người đi ăn cơm, nhưng đây lại là lần đầu tiên Nhiễm Việt mở miệng mời anh ăn cơm, anh thực không muốn bỏ qua cơ hội lần này.


Ánh mắt chợt lóe qua một sự do dự trong chớp mắt, anh quyết đoán nói với mọi người bên cạnh: "Tạm thời tôi có chút việc, cũng không đi ăn được."
Các quản lý: ...
Không đùa giỡn người ta như thế chứ, quần áo cũng đã thay lại cho bọn họ xem cái trò này?
Tần Trí Viễn cũng cảm thấy mình thế này hình như có chút quá đáng, vì vậy bổ sung: "Mọi người cứ đi ăn, tôi trả."
Trong lòng các quản lý tiếp tục gầm thét: Cứ coi như anh trả, cũng không che giấu được sự thật anh đã đùa bỡn chúng tôi!


Nhiễm Việt đem các món ăn mang lên bàn, vừa mới chuẩn bị múc canh, Tần Trí Viễn đã mở cửa đi vào, Nhiễm Việt nhìn anh vẫn mặc tây trang giày da, liền hỏi: "Mới từ công ty đến đây sao?"


Tần Trí Viễn tất nhiên sẽ không nói với cô anh vừa mới cho leo cây một đám người, chỉ tùy ý gật đầu, vừa cởi áo khoác vừa đi đến bên cạnh bàn ăn, "Vẻ ngoài không tệ."
Nhiễm Việt có chút đắc ý nhếch miệng, "Hương vị cũng rất tốt, rửa tay là có thể ăn."


Tần Trí Viễn đi vào phòng bếp rửa tay, dư quang khóe mắt nhìn cô gái ra ra vào vào bưng này nọ, trong lòng không khỏi dâng lên một hồi ấm áp, bởi vì anh chợt cảm nhận được hương vị gia đình.
Nhiễm Việt vào lấy thêm cơm, lại thấy anh vừa rửa tay vừa cười, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Cười cái gì?"
Tần Trí Viễn lau tay, nói: "Nấu cơm cho em lâu như thế, đêm nay vẫn là lần đầu tiên ăn cơm em làm, rất có ý nghĩa kỷ niệm."
Nhiễm Việt nhướn mày, "Anh đang lên án tôi sao?"
Tần Trí Viễn ngừng một cái, mỉm cười nói: "Không dám."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.