Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Sau khi Thẩm Tri Minh rời đi, Tần Uyển Uyển mới yên lòng, hôm nay đuổi được Thẩm Tri Minh đi, còn có một đạo kiếm quyết của hắn, lại cắt đuôi được Quân Thù là nàng có thể yên ổn dưỡng thương, nghĩ bước tiếp theo.
Sau Khi Thẩm Tri Minh rời đi, Tống Tích NIên đứng bên cạnh tần Uyển Uyển, nhìn Tần Uyển Uyển vẫn đang sờ mi tâm, y hệt một đứa bé.
Tống Tích Niên nhìn một lúc, nở nụ cười: "Đã nhiều năm rồi sư muội chưa từng thân cận với ta và sư phụ như vậy."
Nghe hắn nói như thế, động tác của Tần Uyển Uyển dừng một chút, nàng giả vờ nở một nụ cười chua chát: "Còn không phải do hai người thiên vị, từ khi Tô sư muội đến Vấn Tâm Tông..." Trên mặt Tần Uyển Uyển lộ ra vài phần khổ sở "Sư huynh và sư phụ cũng không quan tâm muội nữa. Sư huynh, huynh không biết khi muội chiến đấu cùng con nhím kia chín ngày chín đêm, muội vẫn luôn chờ đợi, kỳ vọng hai người sẽ tới cứu muội, nhưng..... "
Câu nói này khiến Tống Tích Niên trở nên xấu hổ, cơ thể hắn cứng đờ tại chỗ: "Sư muội vẫn luôn kiên cường, chúng ta đều cho rằng......"
"Cho rằng muội sẽ không chết sao?" Tần Uyển Uyển quay đầu, ánh mắt ảm đạm nhìn Tống Tích Niên "Bây giờ muội đã trở thành một phế nhân, sư huynh, huynh có thể tốt với muội một chút không?"
"Sư muội, muội đừng nản lòng." Tống Tích Niên vừa nghe lời này, lập tức trở nên nghiêm khắc "Với thiên phú của muội, muốn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-phu-tung-la-long-ngao-thien/248539/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.