Chương trước
Chương sau
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Sau khi Thẩm Tri Minh rời đi, Tần Uyển Uyển mới yên lòng, hôm nay đuổi được Thẩm Tri Minh đi, còn có một đạo kiếm quyết của hắn, lại cắt đuôi được Quân Thù là nàng có thể yên ổn dưỡng thương, nghĩ bước tiếp theo.
Sau Khi Thẩm Tri Minh rời đi, Tống Tích NIên đứng bên cạnh tần Uyển Uyển, nhìn Tần Uyển Uyển vẫn đang sờ mi tâm, y hệt một đứa bé.
Tống Tích Niên nhìn một lúc, nở nụ cười: "Đã nhiều năm rồi sư muội chưa từng thân cận với ta và sư phụ như vậy."
Nghe hắn nói như thế, động tác của Tần Uyển Uyển dừng một chút, nàng giả vờ nở một nụ cười chua chát: "Còn không phải do hai người thiên vị, từ khi Tô sư muội đến Vấn Tâm Tông..." Trên mặt Tần Uyển Uyển lộ ra vài phần khổ sở "Sư huynh và sư phụ cũng không quan tâm muội nữa. Sư huynh, huynh không biết khi muội chiến đấu cùng con nhím kia chín ngày chín đêm, muội vẫn luôn chờ đợi, kỳ vọng hai người sẽ tới cứu muội, nhưng..... "
Câu nói này khiến Tống Tích Niên trở nên xấu hổ, cơ thể hắn cứng đờ tại chỗ: "Sư muội vẫn luôn kiên cường, chúng ta đều cho rằng......"
"Cho rằng muội sẽ không chết sao?" Tần Uyển Uyển quay đầu, ánh mắt ảm đạm nhìn Tống Tích Niên "Bây giờ muội đã trở thành một phế nhân, sư huynh, huynh có thể tốt với muội một chút không?"
"Sư muội, muội đừng nản lòng." Tống Tích Niên vừa nghe lời này, lập tức trở nên nghiêm khắc "Với thiên phú của muội, muốn một lần nữa tu luyện đến kim đan thật sự không khó".
"Một lần nữa tu luyện đến kim đan không khó." Tần Uyển Uyển thở dài lặp lại lời nói của Tống Tích Niên, càng diễn càng nhập vai:"Khả nhân tâm như nước, bát nước đổ đi rồi làm sao lấy lại được a.
"Sư muội....." Tống Tích niên xấu hổ cúi đầu "Ta......."
"Sư huynh không cần phải khó chịu" không biết có phải lời kịch hợp với thiết lập nhân vật của nữ chính đại nhân hay không, dòng điện chảy trong thân thể chậm rãi biến mất, Tần Uyển Uyển quay đầu, Tiên phong đạo cốt nở nụ cười "Đi qua quỷ môn quan một lần, muội đã rõ ràng là do muội cưỡng cầu, việc quá khứ hãy để cho nó qua đi, từ ngày hôm nay trở đi, chúng ta phải sống thật tốt mỗi khắc mỗi giây."
"Sư muội nói rất đúng!" Tống Tích Niên nghe Tần Uyển Uyển nói, phấn chấn tinh thần "Sư muội, nếu có yêu cầu gì muội cứ nói với sư huynh."
"Sư huynh" Tần Uyển Uyển nhìn về phía phương xa, có chút cảm giác nhìn thấu sinh tử hồng trần "Lúc trước muội vẫn luôn kiềm chế dục vọng của mình, muội chưa từng thử qua sự phồn hoa của khói lửa nhân gian, hiện tại muội muốn trải nghiệm một lần."
"Sư muội muốn sao?"
"Thịt kho tàu." nàng quay đầu nhìn Tống Tích Niên, dịu dàng hỏi han "Đầu bếp Vấn Tâm Tông làm được không?"
Tống Tích Niên ngẩn người, sau đó lập tức phản ứng lại, gật đầu "Ta có thể xuống núi mua giúp muội."
"Thật tốt" Tần Uyển Uyển bông đùa "Nếu đã xuống núi, sư huynh có thể mua nhiều một chút."
"Sư muội còn muốn gì không?"
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tần Uyển Uyển, lại nhớ tới hình ảnh sư muội một người một kiếm. Khi ấy nàng vẫn là tu sĩ đứng đầu đám tu sĩ kim đan, Tống Tích Niên cảm thấy có chút đau lòng.
Nếu như Tần Vãn thật sự bị oan, cho dù hắn bù đắp nàng như thế nào cũng không quá đáng!
Nếu như không oan uổng....... Sợ là sư phụ sẽ không bỏ qua cho nàng, rốt cuộc cũng là sư muội lớn lên trong vòng tay hắn, cho dù nàng đi sai đường, hắn cũng muốn đưa tiễn nàng một đoạn đường cuối cùng.
Tần Uyển Uyển không nhìn ra tâm tình phức tạp của Tống Tích Niên, nàng chỉ nghe thấy câu hỏi của hắn, lập tức mở miệng "Muội muốn ăn trứng muối vịt, nước muối vịt, tay xé gà, ngỗng quay, thịt thăn chua ngọt, viên Ngũ Phúc, đầu sư tử, hàng ớt cà tím, bánh hoa quế, bánh đậu xanh, bánh gạo kê khoai tím......"
Tống Tích Niên vừa thấy nàng báo một danh sách dài như vậy, trực tiếp lấy từ trong túi càn khôn ra một chiếc bút bắt đầu ghi chép.
Tần Uyển Uyển giống như sợ mình ăn bữa hôm lo bữa mai, tiếp tục nói mãi: "Hạt dẻ xào, hạt thông xào, hồ lô ngào đường, xí muội đường......"
"Sư muội," ghi chép đến món cuối cùng, Tống Tích Niên dứt khoát ngẩng đầu, cắt lời Tần Uyển Uyển "Đừng nói nữa, sư huynh sẽ bắt một đầu bếp lên núi cho muội."
Sau khi nói xong, Tống Tích Niên tựa như sợ Tần Uyển Uyển còn muốn nói thêm yêu cầu, trực tiếp biến mất.
Chờ Tống Tích Niên biến mất, Tần Uyển Uyển ngã ngửa lên giường, lẩm bẩm dò hỏi hệ thống: "Đây chính là hình phạt dành cho nhân vật OOC trong truyền thuyết sao?"
"Ngươi còn biết OOC?" 38 thở dài "Bây giờ xong rồi, thật vất vả mới giấu được long đan đi, người lại lừa gạt Thẩm Tri Minh đến bí cảnh. Hắn vừa nhìn liền sẽ biết người giết chết Thanh Long, biết ngươi giết Thanh Long liền sẽ biết ngươi nuốt Long đan, đợi hắn ta trở về sẽ lập tức móc Long đan của ngươi ra ngoài."
"Bởi vậy đó," Tần Uyển chợp mắt, hưởng thụ hạnh phúc chiếc giường đem lại, ánh mắt trống rỗng, thờ ơ "Trước khi hắn trở về, ta phải giải oan cho Tần Vãn rồi xuống núi."
"Giải oan?"
"Hệ thống tính toán của các ngươi xảy ra vấn đề đúng không?" Tần Uyển Uyển uể oải "Dựa theo tình hình ở trên đài thẩm mệnh, mạng sống của ta là cướp được từ trên lưỡi dao của tử thần đó, Thẩm Tri MInh nể tình thầy trò mới để ta xuống núi, nhưng mặt người dạ thú Quân Thù thì không thế, hắn sẽ để yên cho ta xuống núi sao? Tới lúc đó, một người bị thương nặng như ta gặp phải tên biến thái đó, ngươi có từng nghĩ ta phải làm sao không?"
"Ta nghĩ tới rồi." 38 tự tin nói "Ta đã lên kế hoạch, đầu tiên ngươi phải chạy trốn, tìm một chỗ yên tĩnh để hấp thu hết Long đan, tiếp theo Quân Thù sẽ bắt ngươi về để tra tấn, khoảng thời gian ở phòng giam ngươi sẽ phải chịu rất nhiều đau đớn, nhưng ngươi sẽ ngộ đạo ngay khi bị dồn vào tuyệt cảnh, tiến hành thăng cấp, sau đó trốn ngục lưu vong! Chờ Tô Nguyệt Li được bọn hắn cứu tỉnh lại, oan khuất của ngươi sẽ được giải trừ! Tới lúc đó bọn hắn sẽ khóc lóc thảm thiết hối hận vì đã hiểu lầm ngươi, mà ngươi lại không đội trời chung với bọn hắn, một nữ chính đại nhân khí phách như vậy, ngươi thấy có kiên cường hay không!"
Nàng đã hiểu nữ chính đại nhân mà cái hệ thống này nói đến rõ ràng chính là làm việc không cần đầu óc.
"Tại sao" Tần Uyển Uyển nghiêm túc giải thích "Tại sao ngươi không thể dùng đầu óc để ổn định thế cuộc, điều tra rõ chân tướng, dưỡng thương tốt cơ thể rồi mới chạy xuống núi? Thẩm Tri Minh và Tống Tích Niên chắc chắn có tình cảm với Tẫn Vãn, tại sao ngươi không lợi dụng phần tình cảm đó để làm việc dễ dàng hơn? Tại sao phải chịu khổ như vậy?"
"Ngươi nói cũng có chút đạo lý.........." 38 sững sờ mở miệng.
"A?" 38 kinh ngạc mở miệng, "Ngươi không ngốc à?"
"Vị đại huynh đệ này," Tần Uyển Uyển mỏi mệt nhắm mắt lại, "Lười không giống ngốc, nghèo và ngu cũng không giống nhau. Phiền ngươi tôn trọng chỉ số thông minh của ta một chút."
"Vậy thật tốt quá," 38 vui vẻ lên, trong lời nói tràn ngập vui vẻ "Chúng ta mau chóng xuống núi, cứu Giản Chi Diễn, sau đó mở ra nhiệm vụ chủ tuyến, chúng ta hai người một hệ thống, cùng nhau lưu lạc gian hồ!"
Nghe 38 phát biểu, Tần Uyển Uyển im lặng không lên tiếng.
Hai người một hệ thống cùng phiêu bạt giang hồ? Chê mệnh nàng quá dài sao?
Cái tên ngu ngốc này, đã không có năng lực của Giản Hành Chi lại muốn bắt chước phong thái của hắn, không những không thành công mà còn phản tác dụng. Nếu hắn đi đóng phim truyền hình, nhất định sẽ đóng vai một tấm bia đỡ đạn diễn xiếc. Để hắn ở bên cạnh nàng, thật sự Tần Uyển Uyển rất nghi ngờ, liệu nàng có mấy cái mạng có thể giúp hắn giải quyết rắc rối?
Còn Giản Hành Chi, tên đó vừa gặp mặt đã tấn công nàng, tới bây giờ phần bụng vẫn còn rất đau đó.
Nếu như là cơm mềm nàng còn miễn cưỡng ăn, nhưng đây lại chính là một thằng đàn ông cơm mềm*.
*Cơm mềm: Ăn bám.
Càng nghĩ Tần Uyển Uyển càng tức, nàng quyết định rồi, đợi nàng tìm được biện pháp xuống núi, liền bán tên nam nhân này cho một người tốt, để hắn khỏe mạnh sống tới cuối đời, cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Còn về vấn đề giúp hắn phi thăng sao.......
Tần Vãn nói nguyện vọng của nàng ấy chỉ là Giản Chi Diễn được an toàn, cũng không có nói phải giúp hắn ta phi thăng đúng không?
Tần Uyển Uyển hài lòng nghĩ đến tương lai, lại suy nghĩ tới thịt kho tàu của nàng, thỏa mãn khép đôi mắt lại.
Mà Giản Hành Chi nằm ở dưới chân núi, cuối cùng cũng thong thả mở mắt ra.
Trời xanh mây trắng rọi vào mắt, lá cây uốn lượn vài vòng trong không trung rồi chầm chậm hạ xuống mặt đất, Giàn Hành Chi hít một hơi thật sâu, lôi Lý Ngư Đả Đĩnh ra ngoài, bật người ngồi dậy. Hắn ngồi xếp bằng, giơ tay lên chữa trị trận pháp một cách thuần thục, lại vẽ thêm mấy trận pháp phức tạp, trở tay kết ấn ở đầu gối, nhắm mắt vận chuyển trận pháp.
"Đại.........Đại lão........."
Hệ thống 666 run lập cập hỏi thăm "Ngài.... ngài muốn làm gì a?"
"Ta đang nghĩ biện pháp để giết ngươi," Giản Hành Chi nhắm mắt lại, chắc như đinh đóng cột nói "Rồi mở một con đường máu tới Vấn Tâm Tông, báo thù."
666"........."
Ngài muốn giết tôi, không cần nói cho tôi biết, thật sự.
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng sợ, bây giờ là thời điểm nhân vật chính bắt đầu làm quen với hệ thống, sau khi làm quen xong, nhìn Long Ngạo Thiên đập phá Vấn Tâm Tông trong 10 chương.
【 trong cánh gà 】
666: "Đây là Ký chủ đáng sợ nhất mà ta từng kí kết."
38: "Ta khác ngươi sao?"
666: "Vị kia nhà ngươi chắc chắn không như nhà ta."
38: "Ký chủ nhà ta rất có chính kiến, mọi chuyện đều không nghe ta."
666: "Của ta cũng rất có chính kiến."
38: "Cũng không nghe lời ngươi nói à?"
666: "Không những không nghe lời, hắn còn muốn giết ta."
38: "......"
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.