Chương trước
Chương sau
 

Lúc Giản Hành Chi chỉ huy Nam Phong đào núi giống như nhà thầu, Tần Uyển Uyển đỡ Tạ Cô Đường sang một bên, cùng với Bách Tuế Ưu trấn an y. Tạ Cô Đường bình tĩnh chốc lát, đành chấp nhận sự thật Mộ kiếm bị đào, mệt mỏi uống miếng nước, dời mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Tần đạo hữu, tại hạ có một câu hỏi, không biết rốt cuộc Tần đạo hữu và Long tiền bối tới Thiên Kiếm Tông để làm gì.”

“Thì… tìm kiếm bổn mệnh.” Tần Uyển Uyển mở miệng, hơi xấu hổ nói: “Gây phiền phức cho các người rồi.”

“Mộ kiếm Thiên Kiếm Tông là nơi chúng kiếm quay về. Tổ tiên có lệnh phải tận lực giúp đỡ chúng kiếm tu thiên hạ tìm được đạo của mình. Tần đạo hữu đến Thiên Kiếm Tông tìm kiếm là may mắn của Thiên Kiếm Tông.”

“Yên tâm.” Tần Uyển Uyển hiểu ý Tạ Cô Đường: “Ta hiểu lo lắng của ngài. Ngài yên tâm, chúng ta không phải đến gây phiền phức.”

Tạ Cô Đường gật đầu. Tần Uyển Uyển ngập ngừng chốc lát, cẩn thận dò hỏi: “Tạ đạo hữu, rốt cuộc hôm nay các người đang tranh giành cái gì?”

“Nếu ta đoán không sai…” Bách Tuế Ưu nhìn về phía Tạ Cô Đường: “Lẽ nào là Ngọc Linh Lung trong truyền thuyết?”

Sắc mặt Tạ Cô Đường không tốt lắm, gật đầu.

Tần Uyển Uyển tò mò: “Ngọc Linh Lung là vật gì?”

“Ngọc Linh Lung là vật mở cửa Đăng Tiên Môn.” Tạ Cô Đường trầm giọng: “Không biết Tần đạo hữu có từng nghe Cá chép vượt Long Môn?”

“Có nghe, thật ra Long Môn này chính là Đăng Tiên Môn trong truyền thuyết.”

“Đúng vậy.” Tạ Cô Đường gật đầu. “Đăng Tiên Môn thật sự tồn tại. Nó từng là lễ vật mà Thiên Đạo ban cho Long tộc, chỉ có Long tộc mới có thể vượt qua Đăng Tiên Môn, đắc đạo phi thăng. Nhưng nghìn năm trước, một vị tu sĩ đột nhiên sáng tạo bí pháp có thể thông qua nuốt Long đan, chuyển hóa người tu hành thành Long tộc, dối trên lừa dưới, dùng thân người đăng tiên môn. Bí pháp này cần Long tộc nuôi nhốt từ nhỏ, ràng buộc bằng bí thuật, dùng đan dược gần trăm năm, cuối cùng lấy Long đan của nó mới có thể hoàn thành.”

“So với tự thân tu luyện, Đăng Tiên Môn chắc chắn là đường tắt phi thăng. Tu sĩ đổ xô vào phương pháp này, vì vậy Long tộc bị tàn sát gần như tuyệt chủng. Cuối cùng, các đại Tông môn đạt thành thỏa thuận với Long Vương, cùng phá hủy Ngọc Linh Lung mở khoá Đăng Tiên Môn, cắt đứt con đường đăng tiên, nhờ đó mới kết thúc trận đại nạn của Long tộc.”

“Nhưng Đăng Tiên Môn không bị phá hủy triệt để?”

Tần Uyển Uyển lập tức nhận ra chỗ có vấn đề. Long tộc bị tàn sát có liên quan gì những tu sĩ kia? Có thể giúp đỡ Long Vương phá hủy Đăng Tiên Môn, chắc chắn Long tộc đã cấp cho lợi ích gì đó. Hôm nay Đăng Tiên Môn lại xuất hiện, chắc chắn là chuyện năm đó phá hủy Đăng Tiên Môn không khớp với truyền thuyết.

“Dẫu sao Ngọc Linh Lung cũng là chí bảo Tiên giới, lúc đó bên trong các đại Tông môn không có nhiều bảo vật, vì vậy chia Ngọc Linh Lung thành năm phần, giao cho các đại Tông môn. Nơi Ngọc Linh Lung ở, linh khí tụ tập, có thể nuôi dưỡng linh mạch Mật cảnh cho Tông môn, chính là chí bảo. Ví dụ như…” Tạ Cô Đường ngẩng đầu, nhìn kiếm sơn bị đào một nửa, siết chặt nắm tay, kiềm chế sự đau lòng, cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Mộ kiếm Thiên Kiếm Tông khởi nguồn từ Ngọc Linh Lung.”

“Vậy…” Tần Uyển Uyển khó hiểu: “Vì sao đột nhiên Ngọc Linh Lung lại xuất thế?”

“Bởi vì…” Bách Tuế Ưu cười: “Lại có người nuôi nhốt Thanh long, gây dựng lại Đăng Tiên Môn.”

“Ngài vì chuyện này mà đến?” Tần Uyển Uyển đã hiểu, Tạ Cô Đường gật đầu, hơi áy náy.

“Ngọc Linh Lung hiện thế. Bổn Tông cũng chỉ biết chuyện này một ngày trước khi tiến hành thử thách tại bí cảnh, đồng thời biết tin các đại Tông môn đều phái đệ tử trà trộn vào. Để tránh xảy ra chuyện, ta phụng mệnh đến đây theo dõi tình hình.” Tạ Cô Đường biết nghi ngờ trong lòng Tần Uyển Uyển, bèn giải thích: “Vì để không kinh động người khác, chúng ta tạm thời không thể thêm người vào, chỉ có thể để ta cải trang đệ tử đã ghi danh tham gia Đại hội đấu kiếm. Nhưng lần này Thiên Kiếm Tông chỉ có sư muội Tô Chẩm Tuyết tham dự, cho nên…”

“Cho nên ngài giả nữ.”

Tần Uyển Uyển tỏ vẻ thông cảm, lập tức quay lại chính sự: “Vì sao những người này muốn dốc sức gây dựng lại Đăng Tiên Môn? Tự mình tu đạo phi thăng không tốt sao?”

“Loại người này…” Tạ Cô Đường nghe vậy, mặt lộ vẻ khinh thường: “Hoặc là kẻ ham muốn đường tắt, hoặc…” Giọng Tạ Cô Đường trầm xuống: “Là kẻ Thiên Đạo bất dung, căn bản không thể phi thăng. Kẻ đó sử dụng Đăng Tiên Môn để đăng tiên, đến lúc đó Thiên Đạo tức giận, sợ là liên lụy đến cả tiểu thế giới, cắt đứt con đường thành tiên.”

“Cho nên ngài muốn cướp Ngọc Linh Lung vì sợ loại người thứ hai lấy được Ngọc Linh Lung thăng thiên, cắt đứt con đường thành tiên của cả thế giới các người?”

Tần Uyển Uyển sực hiểu ra, Tạ Cô Đường gật đầu.



Cũng chính lúc này, lưỡi dao của Nam Phong “keng” một tiếng, đâm vào một vật cứng. Động tác Nam Phong khựng lại, Tần Uyển Uyển cảm giác tim mình đập “thịch” một cái, giống như sắp ngưng đập tới nơi.

Giản Hành Chi nhận ra khác thường, quét thần thức, lập tức thấy rõ Nam Phong đào ra cái gì.

Quân Thù và đám người Tạ Cô Đường đồng thời xông lên phía trước. Động tác Giản Hành Chi càng nhanh hơn, giơ tay cầm kiếm đi lên trước vạch một nhát, vẽ ra một vạch tuyến.

“Đợi đã!” Giản Hành Chi ngăn cản trước mặt chúng nhân.

Quân Thù kiềm chế cảm xúc, lạnh lùng nhìn Giản Hành Chi: “Đạo quân, ngài nói phải cạnh tranh công bằng.”

“Đúng là công bằng.” Giản Hành Chi quay đầu nhìn Quân Thù: “Các ngươi phái một người, bên chúng ta phái một người, đứng ở vạch tuyến này. Đến lúc đó, ta bảo Nam Phong đào, linh bảo xuất thế, chúng ta cùng lên, ai cướp được thì của người đó.”

Quân Thù nghe vậy bèn liếc Tống Tích Niên bên cạnh, mỉm cười: “Được, vậy nghe theo tiền bối.”

“Tạ Cô Đường.” Giản Hành Chi quay đầu nhìn y: “Ta giúp cậu giành Ngọc Linh Lung, cậu giúp ta bảo vệ lão Tần.”

Tạ Cô Đường nghe vậy, nhanh chóng chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối!”

Giản Hành Chi cắm kiếm lên kiếm sơn bên cạnh, quay đầu đứng trước vạch tuyến. Quân Thù và Tống Tích Niên thương lượng xong, cùng đứng tại vạch xuất phát với Giản Hành Chi.

Nam Phong bắt đầu đào núi lần nữa. Quân Thù liếc nhìn Giản Hành Chi: “Tiền bối, có phải ngài và ta từng gặp nhau ở đâu không?”

“Trong mơ à?” Giản Hành Chi khởi động tay chân, bắt đầu ép dọc phải trái làm giãn dây chằng.

Quân Thù cầm tiêu bạch ngọc, phong độ ngời ngời đứng bên cạnh: “Mặc dù lần đầu tiên gặp mặt tiền bối, nhưng ta cứ cảm thấy như đã từng quen biết.”

“Ngươi đừng hòng bắt quàng làm họ.”

Quân Thù: “…”

Trong lúc nói chuyện, Nam Phong ném phần đất cuối cùng ra. Một trường kiếm màu bạc cắm dưới đất xuất hiện.

Khoảnh khắc lưỡi kiếm hoàn toàn lộ ra, mười mấy luồng sáng xuyên từ dưới đất lên, ngưng tụ tại lưỡi kiếm. Cũng đúng lúc này, Giản Hành Chi và Quân Thù không hề có bất cứ chuẩn bị nào, đồng thời nhắm về phía chỗ phát ra ánh sáng.

Quân Thù chậm hơn Giản Hành Chi một chút, nhưng Tống Tích Niên bên cạnh đã sớm chuẩn bị, bổ nhào về phía Giản Hành Chi.

Tần Uyển Uyển chưa kịp phản ứng đã thấy Tạ Cô Đường hành động còn nhanh hơn, y ôm cổ Tống Tích Niên, hai người rơi xuống đất.

Trong chớp mắt, người song phương lại dính lấy nhau. Giản Hành Chi và Quân Thù đồng thời chạy tới trước tinh thạch, đồng loạt ra tay. Hai người cùng ngăn cản đối phương, ngươi đánh ta đá. Giản Hành Chi giữ chặt đầu Quân Thù, Quân Thù bám chặt thắt lưng Giản Hành Chi, Giản Hành Chi quát lớn: “Con thỏ thối nhà ngươi buông ta ra!”

Nghe tiếng quát này, bóng ma bị nổ pháo tại nhà vệ sinh thoắt chốc tạt vào mặt. Quân Thù ngừng thở, Giản Hành Chi tung cước đá văng y, tóm lấy mảnh ngọc trong hào quang rồi chạy ra ngoài, hô to: “Lão Tần, thần thức nhập kiếm, trực tiếp đánh!”

Dứt lời, y dẫn dụ đám người chạy như điên lên kiếm sơn cách đó không xa, giống như chú khỉ vô cùng linh hoạt. Một tay y cầm mảnh ngọc, một tay cầm chuôi kiếm, ung dung nhảy nhót trên kiếm sơn.

Tu sĩ chạy khắp núi khắp đồng đuổi bắt. Giản Hành Chi ở trên kiếm sơn giống như cá gặp nước, toàn bộ kiếm linh âm thầm bảo vệ y.

Tần Uyển Uyển thừa dịp Giản Hành Chi quấy rối, nhanh chóng chạy vào trong sơn thể, giơ tay nắm lấy thanh trường kiếm rỉ sét loang lổ. Vừa cầm trường kiếm, nàng chợt nghe thấy một giọng nói vừa trầm lắng vừa cổ xưa truyền từ phương xa tới.



“Ta là Uyên Ngưng, ngươi là người phương nào?”

Giọng nói vừa phát ra, Tần Uyển Uyển cảm giác có gì đó cuộn trào vào tim, va chạm với cảm giác mà nàng thu được sau khi bước vào Mộ kiếm. Nàng cầm trường kiếm, mở rộng thần thức, đột ngột truyền vào lưỡi kiếm, sử dụng thần thức báo tên họ với kiếm linh trong lưỡi kiếm: “Tịch Sơn nữ quân ——”

Tay Tần Uyển Uyển run rẩy, bắt đầu rút kiếm ra ngoài, nàng cảm giác rõ một luồng sức mạnh bá đạo truyền từ lưỡi kiếm tới, đối kháng sinh tử với nàng.

Lưỡi kiếm chấn động, mặt đất xung quanh cũng rung theo. Tất cả mọi người nhìn Tần Uyển Uyển, lúc này bọn họ mới sực nhớ linh bảo lần này không chỉ có Ngọc Linh Lung mà còn có một thanh bảo kiếm như vậy.

Có điều Giản Hành Chi đã dẫn bọn họ lên kiếm sơn, đám người không nghĩ nhiều nữa, chạy theo Giản Hành Chi nhảy lên nhảy xuống. Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển nắm chặt kiếm giữa luồng ánh sáng. Lưỡi kiếm không chịu, muốn lao xuống. Tần Uyển Uyển kéo nó rút ra ngoài. Bởi vì dùng sức quá mức, gan bàn tay nàng bị rách ra, máu đổ từ chuôi kiếm xuống, từ từ chảy đầy lưỡi kiếm.

Nơi máu tươi đi qua, rỉ sét lưỡi kiếm tan biến, lộ ra bề mặt láng bóng sắc bén. Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại, không nghĩ gì cả, chỉ toàn tâm toàn ý đối kháng với lưỡi kiếm, cảm giác nó nhích lên từng chút một. Cho đến giây phút cuối cùng, nàng dồn hết toàn lực rút ra, báo tên họ mình cho Uyên Ngưng biết: “Tần Uyển Uyển!”

Tiếng nói vừa dứt, một luồng pháp ấn bay vào trán kiếm linh. Tần Uyển Uyển ngã ra phía sau. Mắt thấy nàng sắp té xuống, một bàn tay nhẹ nhàng vòng qua eo nàng, đỡ nàng đứng vững.

Tần Uyển Uyển thở dốc, vừa định cảm ơn, bỗng cảm giác lưỡi dao kề lên cổ mình.

Tần Uyển Uyển cứng đờ tại chỗ.

“Long đạo hữu.” Giọng nói của Bách Tuế Ưu vang lên.

Giản Hành Chi đứng trên nơi cao của kiếm sơn ngẩng đầu, nhìn thấy gậy đại tang trên tay Bách Tuế Ưu đã hóa thành đoản kiếm, kề lên cổ Tần Uyển Uyển.

Hắn vẫn như thường ngày, ánh mắt trong trẻo thuần khiết, khí chất hào hoa phong nhã, ngay cả động tác uy hiếp cũng dịu dàng thanh tao, khiến người ta khó nảy sinh ác ý.

“Bách Tuế Ưu?” Giản Hành Chi nhíu mày. Bách Tuế Ưu nghiêng đầu, mỉm cười mở miệng: “Giao Ngọc Linh Lung ra đây.”

***

【 Vở kịch nhỏ 1】

Giản Hành Chi: Ta – Đại đội trưởng đội tháo dỡ và di dời, ta khuyên các ngươi nhanh chóng rời đi trong một khắc, nếu không ta phá núi.

Chúng kiếm linh: Đại nhân, ngài yên tâm. Chúng tôi lập tức biểu diễn Dời mộ chớp nhoáng cho ngài xem.

【 Vở kịch nhỏ 2 】

Ông chủ khách sạn Duyệt Lai: Tạ đạo quân, ta muốn tố cáo với ngài. Có một kẻ tên Trương Tam, y dỡ bản hiệu mà ngài cho ta rồi. Ngài không biết đâu, lúc đó ta nhìn bảng hiệu rơi mà muốn quỵ xuống luôn.

Tạ Cô Đường: Tên Trương Tam đó có phải còn có tên là Long Ngạo Thiên?

Ông chủ: Ta nghe người ta nói vậy.

Tạ Cô Đường (meme hút thuốc): Đừng nói nữa, ban nãy Mộ kiếm cũng bị y đào rồi. Lúc ta nhìn y đào núi cũng muốn quỵ xuống giống ông vậy.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.