Chương trước
Chương sau
 

 

Người của Sơn trang Câu Kiếm gia nhập chiến cục, tình hình bên dưới lập tức xoay chuyển. Mặc dù nhân số đệ tử Sơn trang Câu Kiếm không nhiều nhưng lại đều là tinh anh.

Ma chủng xuất hiện, đại đa số đệ tử bình thường Ninh thị đều bị Ninh Bất Ngôn quát lui, chỉ còn lại đệ tử mang ma chủng trên người dựa vào nơi hiểm trở chống cự.

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi che dù ngồi trên cao quan sát, mưa tí tách không ngừng, chiếc dù hoa diễm lệ, máu, nước mưa và hoa đào đan xen thành một loại lãng mạn kỳ lạ.

Giản Hành Chi quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển, cảm thấy lúc này mình nên nói gì đó cho hợp hoàn cảnh.

Y khẽ khụ một tiếng, vừa mở miệng: “Uyển…”

Còn chưa nói hết, bỗng nghe Thúy Lục quát: “Giản Hành Chi, cậu ngồi đó xem diễn hả? Xuống đây giúp đi!”

Tất cả lời nói bị tắc nghẽn ngay ngực, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn y: “Người định nói gì?”

“Không có gì.”

Giản Hành Chi ngượng ngùng: “Ta đi giúp một tay.”

Nói xong, Giản Hành Chi nhảy khỏi mái ngói.

Y đi xuống giúp đỡ, Tần Uyển Uyển cũng chẳng thể ngồi đó, bèn nhảy theo xuống mái hiên. Chưa được bao lâu, cha của Ninh Bất Ngôn đã dẫn người chạy tới. Lúc này, ma chủng đã bị tiêu diệt gần hết, đám người này tới liền bắt đầu chỉnh đốn tàn cục.

“Bất Ngôn.”

Cha của Ninh Bất Ngôn là Ninh Xương Hà dẫn đệ tử chạy lên: “Mọi người không sao chứ?”

“Không sao.” Ninh Bất Ngôn ho khan, ngẩng đầu nhìn sang nhóm Tần Uyển Uyển: “May mà… may mà bọn họ đã thu xếp ổn thỏa.”

Ninh Xương Hà nghe vậy gật đầu, thi lễ với Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi rồi nói: “Bản thân các vị bị trọng thương, xin mời đến phòng khách nghỉ ngơi. Nơi này có chúng ta giải quyết hậu quả, chư vị yên tâm.”

Dù sao cũng là chuyện của người Ninh gia, bọn họ bảo người ngoài đi cũng có thể hiểu được. Tần Uyển Uyển gật đầu, chắp tay thi lễ: “Vậy chúng ta đi nghỉ, nếu còn chỗ cần, ngài cứ mở miệng.”

“Cô yên tâm.” Ninh Bất Ngôn bớt ho khan, nhìn sang Tần Uyển Uyển: “Có bất cứ tình huống nào, ta đều sẽ thông báo cho các người.”

Nói xong, Ninh Bất Ngôn vẫy tay, bảo người dẫn nhóm Tần Uyển Uyển trở về phòng khách.

Mọi người đều bị thương, Ninh Xương Hà sắp xếp y tu đến băng bó. Nhìn y tu bận rộn, Tần Uyển Uyển hơi ngại, bèn nói: “Hay là mọi người trở về khám cho đệ tử khác đi, chúng ta có thể tự mình điều chỉnh khí tức, đều chỉ là vết thương nhỏ.”

“Tiên tử không cần lo lắng.” Nghe thấy lời Tần Uyển Uyển, y tu ngẩng đầu mỉm cười, trấn an: “Y tu trong phủ dư dả, Đạo quân cần khám cũng đã sắp xếp y tu qua đó rồi.”

“Dư dả?” Tần Uyển Uyển khó hiểu: “Các người có nhiều người vậy sao? Trên quảng trường….”

“Được rồi, muội nói nhiều thế?”

Thúy Lục cắt ngang lời Tần Uyển Uyển, bực mình nói: “Bao đồng quá.”

“Chim trụi già còn dám nói như thế với Uyển Uyển, có tin ta đánh bể mỏ chim của cô không?” Giản Hành Chi đang được y tu băng vết thương ngẩng đầu lên, mở miệng dọa dẫm.

Thúy Lục đang định đáp trả, Tạ Cô Đường liền cắt lời họ: “Ta muốn gửi tin tức cho Tông môn, mọi người đừng nói chuyện nữa.”

“Đúng đó.”

Nam Phong thò đầu ra: “Mọi người đừng ồn nữa.”

Chuyện gửi tin tức cho Thiên Kiếm Tông quan trọng hơn, tất cả đều im lặng lại. Đợi y tu băng bó xong rời đi, Thúy Lục mới lên tiếng: “Giản Hành Chi không biết cân nhắc, ta là vì tốt cho Uyển Uyển thôi.”

“Không sai.” Tạ Cô Đường lên tiếng, ngẩng đầu nhìn sang Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển: “Do hai người không biết, ma chủng nguy hại Tu chân giới trăm nghìn năm, đã trở thành đại hoạn trong lòng mọi người từ lâu. Hầu hết đều trực tiếp giết, ngay cả thi thể cũng không dám chạm vào. Mặc dù hôm nay, hai người giữ lại cho họ một mạng, nhưng từ lời y tu nói, hẳn Ninh thị sẽ dựa theo cách cũ, không giữ lại những đệ tử này.”

“Nhưng ma chủng của họ đã nhổ rồi…”

“Ma chủng khó trừ tận gốc hoàn toàn.” Thúy Lục lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh: “Sau khi đã gieo, chỉ cần tương lai nảy sinh tà niệm, tà niệm đến một mức độ nào đó, ma chủng sẽ xuất hiện trong cơ thể họ lần nữa.”

“Vậy Quỷ Thành thì sao?” Giản Hành Chi truy hỏi: “Năm đó, người Quỷ Thành đều nhiễm ma chủng, sau khi Lận Ngôn Chi lấy ra độ hóa, vì sao bọn họ vẫn không có chuyện gì?”

“Bởi vì bản thân người có thể sinh ra ma chủng không nhiều lắm.” Tạ Cô Đường giải thích: “Người đều có ác niệm, nhưng hiếm khi ác niệm có thể trở thành ma chủng.”

“Cho nên vì đề phòng ‘hiếm khi’ này, bọn họ liền giết người sao?”

Tần Uyển Uyển chấn kinh, Thúy Lục cười khẩy: “Vì thế đến bây giờ mà Quỷ Thành cũng không dám tiết lộ chuyện này, đều nói là Minh Tịnh thần quân nhập ma, chứ không phải bách tính cả Quỷ Thành nhiễm ma chủng nhập ma, Đạo quân bất đắc dĩ tàn sát nửa thành.”

“Ta đi tìm họ.”

Nghe thấy lời này, Giản Hành Chi lập tức đứng dậy định đi, có điều chỉ mới đứng lên đã nghe thấy giọng Yên Vô Song truyền tới: “Khỏi đi, chết hết rồi.”

Yến Vô Song dẫn Kim Kiếm Đồng Tử xuất hiện ở cửa. Tần Uyển Uyển nhìn Yên Vô Song, quan sát từ trên xuống dưới. Y cầm một thanh kiếm màu đen mà trước giờ chưa từng thấy.

“Ma chủng vốn ký sinh nơi buồng tim con người. Tu sĩ bình thường chịu một nhát như thế, dù các người giữ lại một đường sinh cơ(*) cho họ, nhưng rất khó sống sót. Những tên còn sống đều đã tắt thở, hiện tại đám người trên quảng trường đều chết gần hết, đừng phí công nữa.”

(*) Cơ hội sống, sức sống e b oo kt r u y e n . v n

Giản Hành Chi cau mày không nói. Tần Uyển Uyển suy nghĩ, đứng dậy thi lễ với Yên Vô Song: “Hôm nay đa tạ.”

“Khỏi đa tạ ta, là tiểu tử này muốn dẫn người tới giúp.”

Yên Vô Song nhìn Kim Kiếm Đồng Tử bên cạnh, sau đó sực nhớ: “À, ta đây cũng đáp lễ lại các người. Ta sắp đi gặp Huy Hà rồi, cảm ơn các người tìm thấy nàng rồi truyền tin tức cho ta. Trước khi cáo biệt, các người có vấn đề gì thì hỏi đi.”

Nghe vậy, Tần Uyển Uyển liếc nhìn Giản Hành Chi bên cạnh.

Tạ Cô Đường ngẫm nghĩ, ôm Nam Phong nằm trên bàn, gọi Thúy Lục: “Đi thôi, ra ngoài dạo.”



Kim Kiếm Đồng Tử hiểu chuyện, bèn theo ra ngoài, đóng cửa lại. Bên trong chỉ còn Yên Vô Song, Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển.

Yên Vô Song bước lên trước, lười nhác châm trà cho mình: “Ta chỉ thành thật một lát thôi, tranh thủ đi.”

“Một trăm năm trước, ngươi từng gặp một cặp phu thê đến từ tiên giới đúng không?”

Tần Uyển Uyển suy nghĩ, mờ miệng hỏi chuyện mình muốn hỏi nhất.

“Không có.”

Yên Vô Song đáp dứt khoát, Tần Uyển Uyển cau mày: “Vậy hoạ tiết trên ngực ngươi là thế nào?”

“Ta đã nói mà, tại sao một tiểu cô nương lại cứ túm lấy y phục ta, chẳng biết ngượng tí xíu nào.”

Yên Vô Song chê trách nàng. Ngay trước khi Giản Hành Chi mở miệng, y nghiêm chỉnh đáp: “Hoạ tiết này là Lận Ngôn Chi vẽ cho ta.”

“Lận Ngôn Chi?” Tần Uyển Uyển hơi thất vọng, cảm thấy dường như manh mối lại vòng trở về.

Nếu như phù chú là Lận Ngôn Chi vẽ, vậy cũng là bình thường. Nhưng ngẫm lại, nàng lại thấy không đúng: “Nhưng ta thấy hình như hoạ tiết này là một lời nguyền, Lận Ngôn Chi vẽ cái này cho ngươi làm gì?”

“Đây chính là Chú nguyền rủa lão tổ Ninh thị.”

Ánh mắt Yên Vô Song lạnh lẽo, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau. Yên Vô Song bình tĩnh nói: “Thật ra năm đó, ta cũng không biết Lận Ngôn Chi xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau khi Huy Hà bị Ninh thị bắt đi, ta đi cứu người. Về sau, ta cướp thể xác và một hồn một phách của Huy Hà trở lại, nhưng cũng vì vậy mà sư phụ ta trọng thương. Từ đó, ta vẫn luôn bôn ba chữa trị cho Huy Hà và sư phụ. Mười năm sau, bỗng có một công tử Vô Ưu được mệnh danh là không gì không biết tới Hoang Thành, tổ chức cuộc thi Quân tử kiếm. Khi đó, ta muốn biết làm sao cứu Huy Hà, cho nên ta đã tham gia. Sau khi thắng trận, ta đến gặp công tử Vô Ưu. Ta hỏi hắn làm sao để cứu người, hắn nói không cứu được. Ta bèn hỏi hắn làm sao để giết người, hắn bảo ta đi tìm một người.”

“Ai?”

Tần Uyển Uyển truy hỏi, Yên Vô Song nhớ lại: “Hắn đưa ta một lá bùa. Buổi tối, ta đốt phù chú, lập tức một bóng người xuất hiện trước mặt. Người kia mặc áo choàng đen, ma khí vờn quanh, vừa nhìn là biết tà ma. Ta nói muốn báo thù, người đó nói có thể, sau đó đưa cho ta một hạt ma chủng, kế tiếp lại vẽ phù chú này lên ngực ta. Người đó nói sau khi gieo ma chủng, hiệu lực của phù chú này đủ nguyền rủa lão tổ Ninh thị, khiến ông ta đau khổ cả đời. Vì thế, ta tự gieo hạt ma chủng này, nhưng vì tự ta gieo nên ta thiết lập phong ấn cho nó, không để nó ảnh hưởng thần trí của ta.”

“Vậy làm sao ngươi biết người này là Lận Ngôn Chi?”

Tần Uyển Uyển tò mò, Yên Vô Song trầm mặc. Một lát sau, y lên tiếng: “Ta thấy mặt đệ ấy lúc đệ ấy cúi đầu. Hơn nữa, ta để ý tay của đệ ấy. Lận Ngôn Chi thường xuyên tỉ thí với ta, cổ tay đệ ấy có một cục xương nhỏ gồ lên, ta nhận ra. Ta đoán đệ ấy độ hóa Tà Thần thất bại nên nhập ma, nhưng không có khả năng trở về báo thù, cho nên muốn mượn tay ta báo thù.”

“Vậy…” Tần Uyển Uyển đã hiểu đại khái, lại hỏi tiếp: “Về sau, ngươi hãm hại chúng ta thế nào, vì sao muốn hãm hại chúng ta?”

“Giản Hành Chi tới Hoang Thành, lần đầu tiên y trị liệu giúp lão tổ Ninh thị là ta đã nhận ra rồi.”

Yên Vô Song uống ngụm nước: “Ta biết muốn giải chú phải tìm hiểu rõ quá khứ, tìm ra hung thủ, mà người biết chuyện năm đó vô cùng ít ỏi. Cho nên từ khi các người tham gia Quân tử kiếm, ta đã biết các người muốn tìm công tử Vô Ưu. Vì vậy ta phái đệ tử định ngăn các người, nhưng các người vẫn luôn thành công…” Yên Vô Song ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Cô mạnh lắm.”

“Quá khen.” Tần Uyển Uyển ngượng ngùng. Yên Vô Song thở dài.

“Lần nào ta cũng cảm thấy sư đệ có thể thắng, nhưng chỉ cần giẫm lên mặt cô, cô lập tức bùng nổ như biến thành một người khác. Cô tiến thẳng đến trận chung kết, ta quyết định đánh thuốc mê cô, khiến cô không thể dự thi. Ta đưa thuốc cho một hạ nhân, bảo ông ta bỏ thuốc cô. Nhưng rất nhanh sau đó, Lận Ngôn Chi lại tìm ta, đệ ấy nói cho ta biết, đệ ấy muốn giết ngươi.”

Nói xong, Yên Vô Song quay đầu nhìn Giản Hành Chi.

Sắc mặt Giản Hành Chi điềm nhiên: “Ồ, người muốn giết ta nhiều lắm.”

“Nhưng tại sao?” Tần Uyển Uyển không rộng lượng bằng Giản Hành Chi, tiếp tục hỏi: “Hắn có lý do gì?”

“Ta không biết.” Yên Vô Song lắc đầu: “Đệ ấy chỉ nói với ta chắc chắn các người sẽ nghĩ cách giải trừ lời nguyền, cứu sống lão tổ Ninh thị, chi bằng hiện giờ chúng ta giết ông ta, giá họa cho Giản Hành Chi. Giản Hành Chi và Lận Ngôn Chi trông giống y như đúc. Năm đó, Ninh Văn Húc bị Lận Ngôn Chi dọa mất mật, luôn sợ đệ ấy quay lại trả thù, chỉ cần nhìn thấy Giản Hành Chi, chắc chắn ông ta sẽ nghĩ mọi cách giết y. Sau đó, đệ ấy dẫn ta đi gặp Ninh Bất Tu, ta phụ trách giao bình trà Giản Hành Chi từng chạm vào cho Ninh Bất Tu. Ninh Bất Tu phụ trách đút thuốc cho lão tổ Ninh thị, giá họa cho Giản Hành Chi.”

“Ninh Bất Tu, hắn bị gieo ma chủng từ trước rồi sao?”

Tần Uyển Uyển suy nghĩ, Yên Vô Song gật đầu: “Đúng vậy.”

“Người trúng ma chủng bị khống chế thế nào? Thần trí và hành vi hoàn toàn nghe theo Lận Ngôn Chi sao?”

“Có thể khống chế tu sĩ cấp thấp, nhưng tu sĩ cấp cao thì dù không thể khống chế thần trí và hành vi nhưng có thể rút lấy linh lực của bọn họ bất kỳ lúc nào. Thật ra ma chủng chính là kho linh khí của Tà Thần, cuối cùng tất cả tu vi của những người mang ma chủng đều sẽ trở thành của Tà Thần.”

“Vậy còn tu luyện làm gì nữa?” Giản Hành Chi cười nhạo.

Yên Vô Song nhấp một ngụm trà: “Con người mà, cứ cảm thấy chỉ cần đủ mạnh, không chừng có thể nhổ bỏ ma chủng thì sao?”

Giản Hành Chi không lên tiếng, cảm thấy Yên Vô Song nói cũng có lý.

“Ngươi khẳng định…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Hắn là Lận Ngôn Chi thật à?”

“Ta cảm thấy vậy.” Yên Vô Song suy nghĩ: “Cơ thể, mức độ hiểu rõ quá khứ, giọng nói, còn có công pháp người đó sở hữu… Người đó còn nhớ được chuyện vặt vãnh chỉ có chúng ta biết, người đó chắc chắn là Lận Ngôn Chi.”

Tần Uyển Uyển không hỏi tiếp, nàng cau chặt mày.

Yên Vô Song uống ngụm trà cuối cùng, đứng dậy: “Được rồi, những gì nên nói đều đã nói xong, ta phải đi đây.”

“Chúng ta tiễn ngươi.”

Giản Hành Chi đứng dậy, dẫn Tần Uyển Uyển cùng ra ngoài tiễn Yên Vô Song.

Ba người ra cửa, nhìn thấy đệ tử Sơn trang Câu Kiếm và nhóm Tạ Cô Đường đều đứng ở ngoài. Hoa đào trong viện đương độ nở hoa, Yên Vô Song ngẩng đầu, ngắm nhìn hoa đào tí tách, vẻ mặt ôn hòa: “Phong cảnh nơi này vừa đẹp, ta ở tại đây đi tìm Huy Hà.”

Nói xong, y một mình bước ra giữa đình viện, dưới tán hoa đào.

Y quay đầu nhìn Kim Kiếm Đồng Tử gần đó: “Đồng Tử, ta đi đây. Sơn trang Câu Kiếm giao lại cho đệ, phải luyện kiếm thật giỏi, phát dương quang đại Tông môn.”

“Ừm.” Bọn họ đã sớm bàn bạc xong chuyện này, Kim Kiếm Đồng Tử khàn giọng: “Cũng chẳng phải đi chết, chờ huynh trở về nói những lời này.”

“Cũng đúng.” Yên Vô Song suy nghĩ, gật đầu: “Ta đi tìm thê tử, đệ độc thân cả đời làm chú lùn nhỏ đi.”

“Cút!”

Kim Kiếm Đồng Tử hung dữ quát.

Yên Vô Song mỉm cười, lấy lá bùa Giản Hành Chi đưa, bóp nát.

Mặt đất chấn động, Yên Vô Song ngẩng đầu, ngắm nhìn tường đỏ ngói xanh, chim bay ngang trời.

Qua một lúc, sau lưng y vang lên tiếng dò hỏi vừa dịu dàng vừa kinh ngạc: “Vô Song?”



Yên Vô Song quay đầu, nhìn thấy hồn phách Ninh Huy Hà đứng dưới tán cây, sững sờ nhìn y.

Y cầm kiếm, nở nụ cười: “Nhiều năm trôi qua, nàng còn chẳng báo mộng gặp ta, trong lòng nàng còn có ta sao?”

“Ta không ra khỏi cổ mộ được, không cảm nhận được chàng ở đâu.” Ninh Huy Hà bình tĩnh lại, chỉ hỏi: “Chàng muốn gặp ta, hay là muốn vào mộ cùng ta?”

“Đương nhiên là muốn ở cùng nàng.”

Yên Vô Song nói xong, đột nhiên sực nhớ gì đó.

Y vẫy tay với Giản Hành Chi: “Giản Hành Chi, ngươi qua đây.”

Giản Hành Chi lấy làm lạ đi qua. Yên Vô Song ghé vào tai y, nói khẽ mấy câu, sau đó bật cười, vỗ vai y.

“Đi đây.”

Nói xong, y xoay người, bước tới trước mặt Ninh Huy Hà.

Y vờ kèo tay Ninh Huy Hà, thật ra y không chạm vào nàng được , nhưng y rất thích tư thế này.

Ánh sáng bay từ dưới chân Ninh Huy Hà lên, hai người biến mất tại chỗ.

Đình viện trống không, Kim Kiếm Đồng Tử sững sờ bước tới dưới tán cây hoa đào. Y trầm mặc một lát, đột nhiên giơ chân lên đá cây đào: “Tên khốn kiếp! Sư huynh gì chứ! Chỉ lo chuyện yêu đương, khốn kiếp!”

“Sư huynh!”

Đệ tử Sơn trang Câu Kiếm khác vội vã chạy lên, kéo Kim Kiếm Đồng Tử: “Huynh chớ tức giận, hay là chúng ta lại đào Đại sư huynh ra nhé?!”

“Cút!” Kim Kiếm Đồng Tử quay đầu quát: “Một trăm năm nay, huynh ấy sống dễ dàng lắm sao? Để huynh ấy đi sinh con đi! Người thành thân đều chẳng thành sự, Sơn trang Câu Kiếm đều phải dựa vào chúng ta! Đi!”

Kim Kiếm Đồng Tử hùng hổ nói: “Đi luyện kiếm!”

Nói xong, Kim Kiếm Đồng Tử dẫn người rời đi. Trước khi đi, y nhìn Tần Uyển Uyển: “Tần Uyển Uyển.”

Tần Uyển Uyển quay đầu, Kim Kiếm Đồng Tử lạnh mặt nói: “Lần sau, ông đây nhất định thắng cô.”

“Đi!”

Nói xong, y gọi người ngự kiếm bay đi.

Đợi tất cả mọi người đi rồi, Tần Uyển Uyển bước tới trước mặt Giản Hành Chi, tò mò hỏi: “Lúc nãy, Yên Vô Song nói gì vậy?”

“À…” Giản Hành Chi hơi mất tự nhiên: “Không có gì.”

“Thật sự không có gì?” Tần Uyển Uyển nghi ngờ.

Giản Hành Chi gật đầu, nhấn mạnh: “Không có gì.”

Vậy tức là có gì.

Nhưng Giản Hành Chi không nói, Tần Uyển Uyển cũng không định bắt ép.

Giản Hành Chi không trọng lễ độ, nhưng nàng là một tiên nữ có phẩm chất.

Bình thường nàng đều dựa lừa gạt.

Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển không hỏi tiếp, vừa thở phào vừa không vui.

Sao lại không hỏi chứ?

Có phải nàng không quan tâm y không? Không hiếu kỳ với y?

Đúng là chuyện trọng đại.

Lúc nãy, không ngờ Yên Vô Song lại nói với y: “Lần này đến, Lận Ngôn Chi nói một câu, y nói ‘Giản Hành Chi động lòng rồi’. Vì sao đệ ấy giết ngươi, ngươi ngẫm kỹ lại đi.”

Ngẫm? Có cái gì mà ngẫm?

Giản Hành Chi càng nghĩ càng tức.

Chắc chắn Lận Ngôn Chi là Bách Tuế Ưu kia, ắt hẳn lão háo sắc này nhìn trúng Uyển Uyển, coi y là tình địch!

Lận Ngôn Chi muốn giết y, y còn muốn giết Lận Ngôn Chi đấy!

Có bản lĩnh thì giáp mặt một chọi một đi, đồ tạp nham!

***

【 Vở kịch nhỏ 】

Yên Vô Song: “Vì sao đệ ấy giết ngươi, ngươi hãy ngẫm kỹ lại đi.”

Giản Hành Chi: “Bởi vì hắn thích Uyển Uyển, cái lão háo sắc!”

Yên Vô Song: “…”

Kim Kiếm Đồng Tử: “Xem ra không chỉ người thành thân không thành sự, kẻ đang yêu cũng y hệt.”

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.