Dung Đường và Thịnh Thừa Lệ nhìn nhau, gió nhẹ thổi trên mặt hồ, du khách hào hứng trở về, càn rỡ ngâm xướng trên thuyền. Đoàn thuyền vừa bị quấy rầy đã trở lại trật tự, sự cố kia chỉ là một đoạn nhỏ trên đường về, không ai để ý đến. Ngoại trừ ba người trên chiếc thuyền này.
Dung Đường đứng ở ngoài mui thuyền, giây lát sau lại ngồi xuống chỗ cũ.
Kha Hồng Tuyết đưa tới một ánh mắt không đồng ý lắm, nhưng Dung Đường ra hiệu cho hắn cũng ngồi xuống.
Thuyền có lớn có nhỏ, thuyền hoa tinh xảo, thuyền ô bồng* đơn sơ, nếu cẩu thả hơn một chút, thậm chí không có mái che, co chân lại nằm ngửa trên mặt hồ ngắm sao trên trời, chìm đắm trong mộng. ]
Thuyền Ô BồngMột chiếc bàn gỗ được đặt ở mũi thuyền, có pha trà xanh, sau khi Dung Đường ngồi xuống, điêu luyện rót một tách trà cho mình, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ nói gì vậy, trà có gì không ổn sao?”
Thịnh Thừa Lệ nhìn y, trong mắt lộ ra chút trêu tức, sau vài giây nhìn nhau liền cười, nhận lấy ấm trà mà Dung Đường vừa đặt xuống, cũng rót cho mình một tách, nhấp một ngụm, nói: "Tam ca được phụ hoàng sủng ái, gia đình mẫu thân quý phi nương lại được hậu đãi, trong cả khu vườn Phù Viên đều dùng loại trà Long Tỉnh thượng hạng, sao có thể không ổn chứ?
Dung Đường cầm tách trà, đưa lên mũi ngửi nhẹ, không uống vào, chậm rãi nói: "Vậy ta không biết điện hạ nói loại trà gì, càng không hiểu vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-phu-om-yeu-benh-tat/3612148/chuong-142.html