Mùa đông quạnh quẽ, người đi đường cũng ít nhưng Thục Đạo Các lại náo nhiệt ấm áp.
Kha Hồng Tuyết được tiểu nhị dẫn vào phòng bao, vừa ngước mắt lên đã thấy Dung Đường đang uống một bát canh dê nóng hổi, hơi ngạc nhiên rồi cười nói: "Cuối cùng cũng khỏe rồi.”
Dung Đường ngước mắt nhìn hắn một cái, không nói gì, Mộc Cảnh Tự dẫn theo Nguyên Nguyên ngồi xuống bên cạnh y.
Trẻ con mỗi ngày một lớn, nhưng thân phận của Nguyên Nguyên không tầm thường. Để tránh bị bắt đi, mỗi lần ra ngoài đều phải bọc kín mít, thậm chí Bích Tâm còn làm vài cái mặt nạ da người cho cậu.
May mà bây giờ là mùa đông, mặc nhiều một chút là có thể ngụy trang dễ dàng, không cần phức tạp lắm.
Nguyên Nguyên cởi mũ và khăn quàng cổ, đôi mắt sáng rực, vừa nhìn thấy Dung Đường liền ngọt ngào gọi: “ Đường Đường ca ca! Đường Đường ca ca khỏe lại chưa?”
Túc Hoài Cảnh đang nhúng thịt dê vào trong nồi, nghe vậy lông mày khẽ nhướn lên, tay cầm đũa hơi khựng lại, cực kỳ muốn đánh đứa nhóc này.
Kha Hồng Tuyết cười tủm tỉm gọi: " Đệ nên gọi là thúc thúc.”
“ Đệ không muốn.” Nguyên Nguyên rất cứng đầu, chỉ vào từng người gọi:" Đường Đường ca ca, Mộc Mộc ca ca, thúc thúc tốt, thúc thúc xấu…”
Đến lượt Túc Hoài Cảnh thì giọng điệu nhanh nhẹ, gọi xong cũng không nhìn, chui vào lòng hai ca ca.
Kha Hồng Tuyết bị cậu chọc cười, nhìn thoáng qua vẻ mặt Túc Hoài Cảnh, hỏi Nguyên Nguyên: "Nếu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-phu-om-yeu-benh-tat/3612137/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.