Túc Hoài Cảnh không nói gì một lúc lâu, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ đang ngồi trên ván gỗ, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có.
Ngay khi Dung Đường nghĩ rằng hắn sẽ đuổi đứa nhỏ ra ngoài, Túc Hoài Cảnh cất tiếng nói trầm, uy áp khó hiểu: "Quần áo này lấy từ đâu ra?”
Dung Đường: "...?
Đứa nhỏ: "...?
Đứa nhỏ hơi sững sờ, đôi mắt chớp chớp, hạt châu đen trong mắt ngân ngấn nước như sắp khóc bất cứ lúc nào, ánh mắt như vô tình cố ý nhìn về phía Dung Đường.
Người bị nhìn hơi sững lại vài giây, trong lòng hơi run rẩy, không nỡ mà quay đi.
Bên cạnh lại truyền đến một tiếng cười khẩy, Túc Hoài Cảnh nhấc chân lên, mũi giày vén góc áo đứa bé kia lên, lạnh lùng nói: "Vô ích thôi, quần áo này lấy từ đâu ra? Luật Đại Ngu, ai trộm cắp, đánh một trăm gậy.”
Dung Đường: "......”
Hệ thống lạnh lùng mỉa mai: 【 tiểu lang quân nhà cậu đây là đang muốn chứng thực mình là thúc thúc lòng dạ hiểm độc đúng không? 】
Nhà ai có luật trộm một bộ quần áo thôi mà bay ba cái mạng vậy chứ?
Thịnh Tự Viêm giống như loại người nghiêm khắc trị pháp như vậy sao?
Dung Đường không nỡ đành yên lặng thở dài.
Quần áo của đứa bé bị hất hết lên, cổ áo vốn đã mặc kỳ lạ nay siết chặt cổ, cậu không kiểm soát được mà ngẩng đầu, gương mặt như gặp diêm vương sống nhìn Túc Hoài Cảnh, mặt tái nhợt.
"Con... Con không có trộm quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-phu-om-yeu-benh-tat/3612129/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.