Trong nháy mắt, trong đầu Dung Đường đã trải qua tám trăm cách chết.
Nhân Thọ đế bị làm thành người lợn, Lý Trường Phủ bị chó ác cắn mất mắt trên đường ra pháp trường, Tần Bằng Huyên rơi vào Nam Phong quán nhiễm phải bệnh hoa liễu…
Bất kể người nào đắc tội Túc Hoài Cảnh ở đời trước, khiến cho đại nhân vật phản diện tức giận chán ghét thì đều không có một kết cục tốt.
Sau khi Hệ thống nói xong câu kia thì im bặt, không biết là lâm vào ngủ đông hay là tìm một góc bắt đầu xem kịch.
Ngoài cửa là tiếng sênh ca hàng đêm như cũ của Phong Nguyệt lâu, dưới lầu là sóng nước lăn tăn của sông Kim Phấn.
Dung Đường bị Túc Hoài Cảnh áp chế, lưng tựa vào cửa,cố gắng ngẩng đầu lên, cổ duỗi thẳng thành đường cong căng thẳng, bị ép thừa nhận nụ hôn của hắn.
Túc Hoài Cảnh truyền qua một ngụm rượu, vẫn cảm thấy chưa hết giận, một tay giữ chặt cổ tay bị trói của Dung Đường, tay kia đã vuốt dọc theo đường eo của y.
Đầu hơi cúi, hơi thở phả vào bên cổ, nhịp đập của mạch máu hòa cùng nhau, không rõ là ai đang quyến rũ ai. Hương thơm lơ lửng trong không trung, dường như có tác dụng k1ch thích, hoặc có lẽ chỉ là công cụ trợ hứng quen thuộc trong Phong Nguyệt lâu.
Túc Hoài Cảnh cúi đầu, thè đầu lưỡi ra, như li3m như hôn, như gặm cắ n như m út từ cổ xuống, giữa làn hương lòng bàn tay lang thang quanh người hoà vào vòng eo cuốn hút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-phu-om-yeu-benh-tat/3612125/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.