Dung Đường không chỉ một lần bị Túc Hoài Cảnh làm cho kinh ngạc.
Bởi vì học thức, ngôn hành, nhân cách của hắn đã thay đổi hơn rất nhiều.
Y sững sờ tại chỗ hồi lâu, nghe Túc Hoài Cảnh nói, trong đầu nghĩ đến cái kết chưa kịp viết trong nguyên tác nên hệ thống đành phải điền vào.
Đế vương không yêu bách tính, quân chủ bị cừu hận cắn nuốt, Đại Ngu lâm vào chiến loạn, dân chúng lầm than, tuyến thế giới sụp đổ rồi bị chôn vùi.
Khi những câu chuyện này xuất hiện dưới dạng văn bản điện tử bao gồm các ký hiệu ánh sáng và pixel, rất khó để cảm nhận rõ ràng. Nhưng khi độc giả xuyên vào trong câu chuyện, trở thành một hạt bụi dưới bánh xe lịch sử, chứng kiến những tương lai và quá khứ không tồn tại trong nguyên tác đã xảy ra thay đổi, ai cũng khó tránh khỏi xúc động hoặc chờ mong.
Dung Đường nghĩ, Túc Hoài Cảnh thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Từ một câu "Nếu quân bị dân vứt bỏ, quân có thể phụ dân hay không" ở hội Chiết Hoa, đến bảy ngày mưa to ngày đêm lật xem sách cổ ở Giang Nam, bôn tẩu lương thực, cố gắng cứu mỗi một người có thể cứu trong phạm vi có thể.
Trên xe ngựa trước cung yến giao thừa, hắn nói cho Dung Tranh biết về ngôn luận quân vương, bách tính, giáo hóa, sản xuất; Cùng với cảnh xuân hơi bụi hiện giờ, đây là lúc ý thức về quyền bình đẳng chớm nở dưới truyền thống ngàn năm tù đày.
Làm người được lợi ích của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-phu-om-yeu-benh-tat/3612113/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.