Hiệu quả dỗ dành người ta rất tốt, cụ thể thể hiện ở việc cuối cùng Dung Đường ngồi phịch ở mép thùng, gần như không thể nhấc nổi cánh tay, cùng với tần suất không thở ra hơi giống như cá sắp chết há to miệng thở hổn hển.
Túc Hoài Cảnh khom lưng, mặt mày lười biếng, dùng gáo gỗ múc nước nóng tưới lên lưng y, phòng ngừa y bị cảm lạnh.
Tiếng nước chảy êm dịu, Dung Đường bình tĩnh một hồi, quầng sáng khiến y khó có thể nhìn rõ thế giới mới biến mất.
Túc Hoài Cảnh nhấc cánh tay y lên, nâng cổ, dòng nước chảy xuống theo xương quai xanh mảnh mai, chảy qua hai hạt đỏ* trước ngực rồi lăn xuống ổ eo, lưu lại từng dấu vết uốn lượn màu nâu sẫm trên nền trắng nõn chói mắt.
(Gốc là thù du: Loại quả có màu đỏ)
Dung Đường mặc cho hắn hí hoáy, sau hoàn hồn mới nhận ra mình vừa mới làm cái gì, lỗ tai đỏ rực, tầm mắt né tránh nhưng chẳng mấy chốc đã trừng đại nhân vật phản diện vô cùng khí thế, vừa muốn chỉ trích, chợt nghe người này khảng khái hùng hồn nhỏ giọng nói: "Đường Đường mời gọi ta trước.”
Hắn vừa nói vừa không quên tưới nước cho Dung Đường, giống như chăm sóc một đóa hoa quý giá, lông mày giãn ra nhẹ giọng hỏi: "Đường Đường ca ca là người xấu cáo trạng trước sao?”
Khí thế Dung Đường thoáng chốc tan biến, không thể lấy lại được nữa.
Y suy nghĩ một chút, phát hiện quả thật không thể phản bác lời buộc tội của đại nhân vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-phu-om-yeu-benh-tat/3612110/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.