Một bàn thức ăn, Dung Đường chỉ uống nửa bát canh, ăn mấy miếng thịt ngỗng hầm mềm nhũn.
Một đũa y cũng không dám đụng vào cái đầu thỏ bị chia ra giống như thổi một ngụm tiên khí là có thể sống lại kia. Về phần hai món ăn khác, đầu tiên không nói Dung Đường còn có khẩu vị ăn hay không khi vừa nghĩ tới đây là đồ Thịnh Thừa Lệ tặng. Y chỉ thử dò xét liếc đ ĩa thức ăn một cái, Túc Hoài Cảnh sẽ cười như có như không nhìn sang ấm áp hỏi: "Đường Đường muốn ăn không?"
Ăn cái rắm!
Tất cả đều cay!
Y muốn ăn Túc Hoài Cảnh cũng không cho y ăn!
Thậm chí Dung Đường còn nghi ngờ, nếu không phải còn nhìn thấy canh ngỗng và cơm, thì căn bản Túc Hoài Cảnh sẽ không cho phép mấy đ ĩa thức ăn này lên bàn của bọn họ.
Dung Đường lập tức lắc đầu như trống bỏi, ngoan ngoãn uống canh, dịu dàng nói: "Không muốn ăn.”
Túc Hoài Cảnh lại nhìn y vài lần, nhưng lần này không hỏi y rốt cuộc có phải không muốn ăn thật hay không, dù sao hỏi hay không đều như vậy, quyết định cuối cùng của hắn cũng sẽ không thay đổi.
Tặng cho người bệnh một bàn toàn đồ cay, nên nói như thế nào về Ngũ điện hạ đây?
Túc Hoài Cảnh không ngừng muốn cười, khóe môi cong lại hiện ra chút lạnh lùng.
Chính Đường Đường đã nói mình dạy Thịnh Thừa Lệ tứ thư ngũ kinh, binh pháp mưu lược, thậm chí đế vương thuật, lấy hiểu biết của hắn đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-phu-om-yeu-benh-tat/3612096/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.