Dung Đường ngồi vào nhã gian Lãm Nguyệt Các vẫn cảm thấy đầu lưỡi đắng chát. Y giống như mèo con uống sữa, không ngừng thè lưỡi ra ngoài từng chút một, lại cảm thấy bất nhã nên rụt trở về. Ngó tới ngó lui trộm thăm dò, nói xấu nhân vật phản diện ở sâu kín trong lòng.
Túc Hoài Cảnh thoáng nhìn cảnh tượng này, tâm tư tức giận hận không thể cho Bồ Tát nhỏ nhà mình uống một viên thuốc to bằng đầu sư tử thoáng cái biến mất.
Lần này tới Lãm Nguyệt Các hắn nhớ mang theo trà, để Song Thọ pha trà đưa tới, sau đó lấy lòng đặt ở trước mặt Dung Đường, nhẹ giọng dỗ: "Đường Đường uống chút nước trà không?”
Dung Đường tức giận liếc hắn một cái, hỏi: "Ngươi thả Hoàng Liên ở trong này đúng không?”
Y thông minh lắm đấy nhé!
Dung Đường xuyên qua ba đời, không nhất định đã ăn hết sơn hào hải vị, nhưng đủ loại các loại thuốc thang thuốc viên y thuộc như lòng bàn tay. Hương vị thuốc Đông y rất lạ, có chát có chua có tanh còn có cay mang theo vị ngọt, dù sao cũng không có một cái nào ngon cả.
Nhưng! Ba đời của y! Không một lần! Uống canh thuốc nào mà đắng như thuốc Túc Hoài Cảnh sắc cho y!
Y tận mắt thấy Túc Hoài Cảnh bẻ hoàng liên dài thòng thành mảnh, bỏ vào trong vạc nấu thuốc cho y!
Rất là quá đáng.
Dung Đường vừa bắt đầu oán giận là không ngăn được chút tính tình nhỏ nhen này, suy sụp mặt hỏi: " Ngươi muốn mưu sát chồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-phu-om-yeu-benh-tat/3605310/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.