"Nếu thực sự có ai đó muốn thu lợi từ trò hề này, thì đó cũng chỉ có thể là ta."
Lý trí nói cho Dung Đường, hẳn là y nên truy vấn những lời này cùa Túc Hoài Cảnh.
Đây là một hồi tranh đấu âm mưu quỷ kế giữa con cháu hoàng gia, là chết hay bị thương, là lầu cao trên mặt đất bằng phẳng hay là đại thụ trăm năm bị sâu mọt, đều chỉ giới hạn trong ba hoàng tử đặt chân vào trong kế hoạch này.
Từ góc nhìn của Dung Đường thì chẳng có gì liên quan đến Túc Hoài Cảnh cả.
Đáng lẽ y nên hỏi.
Nhưng nắng đầu hè chói chang, Khổng Tước trong vườn đang xoè đuôi, bộ lông đuôi màu xanh đậm đẹp đến choáng ngợp nương theo âm thanh lười biếng dễ nghe, cùng vòng tay vô cùng ấm áp trước mặt, Dung Đường thiếu chút nữa quên cả thở, chớ nói chi là truy vấn lời vừa rồi của Túc Hoài Cảnh lộ ra lỗ hổng, không biết là cố ý hay vô tình.
Khoảnh khắc khi tách ra khỏi cái ôm, Dung Đường lấy lại tinh thần, ánh mắt không biết là không quen với ánh sáng hay là không quen với con khổng tước xòe đuôi sặc sỡ, y chớp chớp mắt, cuối cùng hỏi: " Ngươi nói gì với Kha Hồng Tuyết?"
Túc Hoài Cảnh giật mình,cảm xúc kinh ngạc lộ ra ngoài, dường như trong tưởng tượng của hắn, vấn đề đầu tiên Dung Đường há mồm hỏi ra không phải là cái này.
Túc Hoài Cảnh rũ mắt, bình tĩnh nhìn Dung Đường một lát, bên môi tràn ra một nụ cười yếu ớt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-phu-om-yeu-benh-tat/3605302/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.