Bóng đêm lạnh lẽo, trong sương phòng phía đông tiểu viện, một ngọn nến đậu đốt hương, hệ thống yên lặng làm ổ trong lòng Dung Đường nửa buổi tối, nhìn ký chủ nhà mình từ lúc trở về phòng liền im lặng chép kinh Phật.
Đoạn thời gian khi Dung Đường vừa sống lại đã chép rất nhiều kinh phật, hệ thống biết rõ y làm vậy vì điều gì. Sau đó khi quen biết Túc Hoài Cảnh, mặc dù Dung Đường có chép kinh thư, nhưng tần suất thấp hơn rất nhiều, vả lại trong lúc chép kinh sẽ thường lôi kéo Túc Hoài Cảnh làm chút việc khác giết thời gian.
Hệ thống cảm thấy, đại nhân vật phản diện là người rất tốt. Ít nhất có thể bồi dưỡng ký chủ nhà nó một chút.
Nhưng hôm nay Dung Đường lại sao chép lúc nửa đêm, vẻ mặt nghiêm nghị, chữ viết như móc câu, nếu nói là bởi vì áy náy mà sao chép kinh Phật thì còn lâu hệ thống mới tin.
Nhưng lập trường của nó lúc này thực sự không cho phép nó nói gì với Dung Đường. Chuyện nó có thể làm cũng chỉ là ở cạnh Dung Đường, để y không phải cô đơn giữa đêm dài.
Ánh nến càng ngày càng tối, tiếng lách tách của đèn hoa liên tiếp nổ lên, Dung Đường hạ xuống một nét bút cuối cùng rồi buông bút lông sói ra.
Hệ thống im lặng thở dài ra một hơi sóng điện.
Dung Đường nghe thấy chút động tĩnh này, khẽ cười một tiếng.
Ngồi quá lâu nên người có hơi đau nhức, y đứng dậy đẩy cửa ra ngoài, muốn tận dụng gió đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-phu-om-yeu-benh-tat/3605299/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.