Dung Đường hoảng hốt nhưng sau đó lại bình tĩnh lại.
Lưu Vân sẽ tra được nơi này Dung Đường cũng không ngạc nhiên, ngược lại chứng thực suy đoán của y, công tích của Nhị hoàng tử quả thực do Túc Hoài Cảnh làm ra.
Mà nếu như Túc Hoài Cảnh từng mặt đối mặt với bệnh nhân trên giường bệnh này, thì vụ án dư đảng phản tặc hai đời trước có lẽ sẽ không đi vào cái kết như trước, cho nên Túc Hoài Cảnh rất có thể sẽ không có mặt ở đây.
Chỉ cần Túc Hoài Cảnh không ở đây, mọi chuyện đều sẽ dễ dàng giải quyết, cho dù sau này có nghi ngờ, Dung Đường cũng có thể giải thích là do mình ra khỏi thành du ngoạn, trên đường gặp phải Tiểu Trúc cầu cứu, mềm lòng mới đi theo tới.
Nghĩ đến đây y hạ quyết tâm, trước tiên khom người nói cảm ơn với Lưu Vân, sau đó mới quay lại nhìn về phía bệnh nhân kia, bất lực, vừa bực mình vừa buồn cười: "Đệ đệ ngươi quỳ trên đường cầu xin ta cứu ngươi, không dễ dàng gì mới đưa ta về đây được, ngươi vừa dậy đã muốn giết ta?"
Thẩm Phi Dực tập trung toàn bộ sự chú ý vào người đột nhiên xuất hiện ở cửa, nghe vậy ngẩn ra, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Tiểu Trúc.
Tiểu Trúc khóc tới đầu váng mắt hoa, đến bây giờ mới tỉnh táo lại, mạnh mẽ nhào tới trên giường ôm lấy cánh tay Thẩm Phi Dực, sợ hắn lại phi thêm một đao về phía Dung Đường: "Ca ca, huynh đừng giết ca ca tốt bụng...... Huynh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-phu-om-yeu-benh-tat/3605277/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.