Chương trước
Chương sau
Mạnh Vân Trạch nhìn Tú Ngọc, Tú Ngọc liền hiểu ý, thối lui sang một bên.
Diệp Thư Vân không muốn xuống, Mạnh Vân Trạch cũng không miễn cưỡng nàng. Hắn đứng ở ngoài xe hỏi: "Vì sao không tìm người truyền tin về báo cho ta một tiếng?"
Hôm qua hắn hồi phủ hồi lâu, người dưới mới tới nói giờ ngọ Diệp Thư Vân ra ngoài vẫn chưa trở về. Không khéo là lúc ấy cửa thành đã đóng, hắn muốn ra thành tìm nàng cũng có cách nào đi được. Diệp Thư Vân lại không biết đang ở đâu, hắn càng lo lắng hơn, hắn lo lắng nàng ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm, vì vậy dưới tình thế cấp bách, không nhịn được tính tình liền phát giận lên người dưới, trách bọn họ không bẩm báo kịp thời.
Không bao lâu sau Diệp Định An chạy tới, đem nguyên do sự việc một năm một mười kể lại cho hắn. Lúc ấy nếu không phải Diệp Định An nói cho hắn biết hướng đi của Diệp Thư Vân, cho dù trái phép, hắn cũng tìm tất cả biện pháp để đi tìm Diệp Thư Vân.
Mạnh Vân Trạch một đêm không nhắm mắt, khó khăn chờ đến trời vừa loé vài tia sáng, hắn một khắc cũng không dám trì hoãn, định cùng Diệp Định An ra khỏi thành tìm người. Bọn họ tìm lâu như vậy mới phát hiện tung tích các nàng. Hắn vốn tưởng khi chính mình nhìn thấy nàng, sẽ giáo huấn nàng một phen, khiến cho nàng nhớ rõ bọn họ đã là phu thê, nàng đi đâu cũng phải báo cho hắn biết, nào ngờ, lúc vừa thấy, một bụng lửa giận của hắn đều bị dập đi sạch sẽ.
Diệp Thư Vân cũng biết việc này xác thật là nàng làm không đúng, chủ động nhận sai nói: "Xin lỗi, hôm qua vội vã tìm Lâm Lan nên quên mất."
Thái độ Diệp Thư Vân nhận sai coi như thành khẩn, nhưng nói đến hai chữ "quên mất", nàng lại nói nhẹ nhàng như vậy, Mạnh Vân Trạch nghe được thật sự không thể cao hứng nổi.
Mạnh Vân Trạch hỏi lại nàng: "Quên mất?"
Xem ra đối với nàng mà nói, Mạnh Vân Trạch hắn chỉ là một người chẳng có chút quan trọng nào cho nên nàng mới có thể dễ dàng như thế mà nói ra hai chữ "Quên mất"?
Diệp Thư Vân thấy bộ dáng Mạnh Vân Trạch không vui mới phát giác ra hình như nàng nói nhẹ nhàng quá mức như chuồn chuồn lướt nước, giống như Mạnh Vân Trạch với nàng mà nói chỉ là quen biết sơ sài.
Diệp Thư Vân liền nghiêm túc giải thích với hắn: "Hôm qua ta sợ Lâm Lan một mình bên ngoài gặp nguy hiểm, chỉ một lòng vội vã muốn tìm Lâm Lan mới quên mất. Ta tuyệt đối không phải cố ý."
Chỉ cần nàng chịu thua, hắn sẽ không có cách nào tiếp tục tức giận với nàng, chỉ là hắn nghĩ đến ba cô nương các nàng qua đêm bên ngoài, lại không có một người bên cạnh có thể bảo hộ chu toàn, Mạnh Vân Trạch nghĩ mà sợ, hắn nói: "Đã ra cửa tìm người, vì sao không tìm thêm vài người đi theo? Còn nữa, nếu tìm không thấy thì nên về trước để tìm biện pháp, sao lại lỗ mãng như vậy? Vạn nhất các ngươi gặp nguy hiểm thì thế nào?"
Diệp Thư Vân bỗng nhiên hiểu rõ, nàng hỏi: "Ngươi lo lắng ta sao?"
Diệp Thư Vân không hành động theo lẽ thường, Mạnh Vân Trạch thật sự chống đỡ không được, hắn nghiêng nghiêng ánh mắt, không nhìn Diệp Thư Vân. Hắn hỏi nàng: "Hôm qua các ngươi nghỉ ở đâu?"
Mạnh Vân Trạch không đáp lại câu hỏi của mình, Diệp Thư Vân liền ảo não lên, cái gì hắn cũng chưa nói, nàng lại một mình nhảy nhót cái gì!
Diệp Thư Vân không định giấu hắn, đúng sự thật báo cáo: "Vân Thất."
Thanh danh Vân Thất sở dĩ truyền ra bên ngoài, có hai nguyên nhân. Thứ nhất Vân Thất ở chỗ cao, ngửa mặt gặp trời, nhìn xuống thấy núi, vốn chính là nơi tốt nhất để ngắm cảnh. Thứ hai, mọi người đều đồn đãi Vân Thất là nơi ở bên ngoài của tướng quân thời trẻ.
Bởi vậy mọi người đều tò mò đến tột cùng Vân Thất là chỗ như thế nào, dẫn đến nhiều người cũng muốn tìm mọi cácg chạy đến Vân Thất.
Bất quá dù sao Vân Thất cũng là dinh thự tư nhân, không phải là nơi mà người nào cũng có thể đi vào. Những người chạy đến Vân Thất bái phỏng, phần lớn đều bị chủ nhân Vân Thất tống cổ trở về, hắn chỉ chọn lúc bản thân cao hứng mới cho phép một hai lữ nhân đi vào nghỉ chân.
Nhưng để định đoạt người nào có duyên, cũng chỉ có thể dựa vào chủ nhân Vân Thất cao hứng, nếu hắn cao hứng, một hai năm sẽ mời một hai người đi vào, nếu hắn không cao hứng 3-4 năm cũng không thấy cho một người đi vào.
Mạnh Vân Trạch hiếu kỳ nói: "Sao các ngươi đi vào được?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Mạnh Vân Trạch liền cảm thấy chính mình hỏi thật dư thừa, các nàng có thể đi vào tất nhiên là do chủ nhân Vân Thất mời, nếu không chẳng lẽ còn có thể bay qua tường mà vào? Nhưng lời nói đã ra khỏi, hắn muốn thu hồi cũng không có khả năng.
Quả nhiên, Diệp Thư Vân cũng ghét bỏ câu hỏi dư thừa này, nàng nói: "Xem ngươi hỏi này, tất nhiên là chủ nhân Vân Thất mời chúng ta vào, chẳng lẽ ta còn có thể bay qua tường vào?"
Một lời Diệp Thư Vân chọc phá tâm tư Mạnh Vân Trạch, hắn liền có chút xấu hổ khụ một tiếng, tránh đi ánh mắt Diệp Thư Vân. Tú Ngọc ở một bên nghe thấy, nhấp miệng trộm cười rộ lên, ngay cả Phương Hạo ngày thường không thích cười cũng trộm lộ ra một chút ý cười.
May mà trong lúc Mạnh Vân Trạch quẫn bách hết sức, Diệp Định An cùng Lâm Lan đã đi tới.
Diệp Định An dừng xe ngựa ở bên cạnh, đi đến muốn thu thập Diệp Thư Vân, hắn nói: "Kêu ngươi giúp ta tìm người, ngươi lại thêm phiền toái cho ta làm gì?"
Mạnh Vân Trạch tay mắt lanh lẹ, bất động thanh sắc kéo Diệp Thư Vân qua phía hắn một chút, Diệp Định An thấy tình trạng này, tay còn chưa kịp vươn ra, chỉ có thể yên lặng lùi về.
Kỳ thật Diệp Thư Vân cũng sớm thấy động tác Diệp Định An, nàng vốn định tránh ra, bất quá Mạnh Vân Trạch nhanh tay hơn, vì thế nàng liền không cần lo lắng trốn. Chỉ là Diệp Thư Vân giương mắt lại nhìn Mạnh Vân Trạch cùng Diệp Định An, lại phát giác ánh mắt hai người có gì không rõ lắm, giống như đang âm thầm cùng nhau phân cao thấp.
Diệp Thư Vân cười một tiếng, muốn hòa hoãn không khí giữa hai người, nàng nói: "Không phải ta đã giúp ngươi tìm được người rồi sao? Ngươi còn giáo huấn ta làm chi?"
Diệp Định An bất mãn nói: "Ngươi cứ hồ nháo đi, xem chốc lát trở về cha mẹ thu thập ngươi thế nào."
Nếu nàng hồ nháo, cha mẹ sẽ cùng nhau thu thập nàng, nàng không thể không sợ. Diệp Định An quả thực hiểu được làm cách nào để trị nàng!
Diệp Thư Vân lúc này mới biết sợ, rụt rè nói: "Ngươi nói cho cha mẹ rồi sao?"
Diệp Định An ôm tay trong ngực, nghiêng đầu không nhìn Diệp Thư Vân: "Ngươi nói xem."
Diệp Thư Vân hoảng hốt nói: "Ngươi đúng là người không trượng nghĩa! Ta giúp ngươi tìm người, ngươi lại sau lưng ta thọc dao nhỏ!"
Diệp Định An cùng Mạnh Vân Trạch bỗng dưng trăm miệng một lời nói: "Cả đêm không về, ngươi còn có lý?"
Nhìn hai người bọn họ như thế, khí thế của Diệp Thư Vân liền bị ép gắt gao, nàng nói: "Không có lý."
Tất cả chuyện này đều do Lâm Lan mà ra, nàng làm đương sự thấy Diệp Thư Vân bị như thế, vấn tâm hổ thẹn, vì thế liền mở miệng giúp đỡ, không cho bọn họ khi dễ Diệp Thư Vân.
Lâm Lan hỏi Diệp Định An: "Ngươi thật sự đã nói cho Diệp lão gia cùng phu nhân rồi sao?"
Diệp Định An nhìn Lâm Lan, mi mục hàm tình, lúc này mới thừa nhận: "Không có."
Diệp Thư Vân trợn tròn liếc mắt xem xét Diệp Định An một cái, Diệp Định An không chút để ý nói: "Đừng nhìn, cho dù ngươi nhìn thế nào ta cũng sẽ không nhận sai. Ta kêu ngươi hỗ trợ tìm người, chứ không kêu ngươi cũng đem chính mình biến mất."
Diệp Thư Vân cùng Mạnh Vân Trạch trước sau đưa Diệp Định An cùng Lâm Lan trở về, hai người mới đi vòng về Mạnh phủ.
Trở lại Mạnh phủ, hai người chuẩn bị ai về phòng nấy thì Mạnh Vân Trạch đột nhiên gọi lại. Nàng quay người nhìn thoáng qua, trên tay Mạnh Vân Trạch cầm ngọc bội khắc hoa ngày ấy Thẩm Hàng Khải đưa cho nàng. Lòng Diệp Thư Vân trầm xuống, nàng muốn nhanh chóng lấy lại cái ngọc bội ấy, nhưng lại không dám biểu hiện quá rõ ràng.
Mạnh Vân Trạch hỏi nàng: "Ngọc bội rất quan trọng?"
Hắn chưa từng thấy Diệp Thư Vân mang theo ngọc bội này, nên nghĩ hẳn là thu để bên người chứ không thích mang
Diệp Thư Vân đi tới, nhận lấy ngọc bội, thần sắc tự nhiên nói: "Không quan trọng, nhưng vẫn muốn lấy về."
Mấy ngày nay nàng vẫn luôn giữ tốt ngọc bội này, đợi ngày nào đó có thể gặp Thẩm Hàng Khải, liền đem ngọc bội này trả về, đáng tiếc không khéo, nàng vẫn luôn không gặp mặt Thẩm Hàng Khải.
Diệp Thư Vân sợ hắn nghĩ nhiều, nói tránh đi: "Đa tạ hầu gia."
Mạnh Vân Trạch ngừng lại một chút mới nói: "Không có lần sau."
Diệp Thư Vân dừng lại, nghĩ kỹ mới hiểu được ý tứ Mạnh Vân Trạch, ý của hắn chính là nói đến chuyện nàng cả đêm không về nhà ngủ.
Diệp Thư Vân nhìn chằm chằm Mạnh Vân Trạch, hắn cũng nhìn chằm chằm Diệp Thư Vân, hai người nhìn nhau trong giây lát, không gian vẫn yên lặng nhưng lại như vô cùng ồn ào, trong lòng mỗi người đều rối loạn.
Mạnh Vân Trạch nói: "Về sau không được cả đêm không về, nếu như bắt buộc phải cả đêm không về, cũng chỉ có thể cùng ta cả đêm không về, có hiểu chưa?"
Hai lần trước Diệp Thư Vân cả đêm không về là cùng hắn ở bên nhau, hắn đi cùng nàng, nàng có an toàn hay không, trong lòng hắn nắm chắc. Huống hồ lúc ấy hắn cùng Diệp Thư Vân nhiều lắm cũng chỉ xem như quan hệ sư huynh sư muội, cho nên hắn không lo lắng. Không giống hiện giờ, bọn họ đã là phu thê bái thiên địa, không phải người dưng nước lã, cả một đêm hắn không nhìn thấy nàng, lại không biết nàng ở đâu, tất nhiên sẽ lo lắng.
Diệp Thư Vân ngốc lăng mà lắc đầu, lại gật đầu.
Mạnh Vân Trạch nói cái gì vậy? Kêu cái gì mà chỉ có thể cùng hắn cả đêm không về ngủ? Chẳng phải rõ ràng là muốn làm nàng miên man suy nghĩ? Diệp Thư Vân muốn hỏi một câu Mạnh Vân Trạch đến tột cùng có ý gì, Mạnh Vân Trạch lại không rên một tiếng nhanh chóng quay về thư phòng của hắn.
Đợi đến khi Mạnh Vân Trạch đã đi xa, Tú Ngọc đến gần nói với Diệp Thư Vân: "Tiểu thư, hầu gia sợ là đã tức đến điên rồi? Không đầu không đuôi mà nói cái gì đâu."
Diệp Thư Vân lại như bị người uy một muỗng mật, cả người đều cảm thấy ngọt ngào.
"Tiểu thư...... Ngươi cười cái gì vậy?" Tú Ngọc đột nhiên thông suốt nói: "Tiểu thư có chuyện gì tốt sao?"
Diệp Thư Vân không nói lời nào.
Giữa trưa dùng qua ngọ thiện, Diệp Thư Vân ngồi xổm trong viện xử lý cỏ xung quanh cây bách, vừa quay đầu đã thấy một bà tử cầm tay nải đi tới, phía sau còn có người quản sự đi theo.
Diệp Thư Vân liền gọi lại hai người hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Bà tử kia Diệp Thư Vân mơ hồ có điểm ấn tượng, bà ta hình như là đầu bếp nữ ở phía sau bếp, nếu nàng nhớ không lầm, đầu bếp nữ này đã xem như lão nhân trong Mạnh phủ.
Quản sự cung kính nói: "Lâm đại nương phạm sai lầm, gia lên tiếng cho bà ta trở về."
Diệp Thư Vân hỏi ngược lại: "Hầu gia?"
Quản sự lên tiếng: "Đúng vậy."
Diệp Thư Vân liếc mắt trên dưới đánh giá Lâm đại nương một cái, có thể làm Mạnh Vân Trạch tự mình lên tiếng đuổi ra ngoài, xem ra việc người này vi phạm, tuyệt không phải việc nhỏ, nàng cũng không nhiều lời làm gì.
Diệp Thư Vân xới bùn đất nói: "Dù sao cũng ở hầu phủ đã lâu, hầu hạ qua lão nhân hầu gia, không thể đối đãi quá kém. Ngươi chi nhiều thêm chút bạc, đưa cho Lâm đại nương mang đi, xem như là hầu phủ cấp một chút phí an trí."
Quản sự nói: "Phu nhân yên tâm, những chuyện này hầu gia đã dặn dò qua."
Diệp Thư Vân gật đầu nói: "Nếu đã an bày tốt cả thì đi đi."
Hai người đi xa, Tú Ngọc mới hỏi Diệp Thư Vân: "Tiểu thư tốt xấu cũng là nữ chủ nhân hầu phủ, tại sao lại không hỏi xem người nọ vi phạm chuyện gì?"
Diệp Thư Vân quay về dưới tàng cây, chuyên tâm chỉnh đốn đống cỏ dại, nàng nói: "Hầu gia đã tự mình đuổi người, ta còn hỏi làm gì? Hắn tất nhiên có đạo lý của hắn. Huống chi chuyện này cũng không phải chuyện lớn, không có gì để hỏi."
"Ta đuổi người đi, ngươi không hỏi gì sao?"
Vừa nghe thanh âm này, Diệp Thư Vân không cần nghĩ cũng đã biết người đến là ai.
Diệp Thư Vân cũng không quay đầu lại: "Hầu gia đều có đạo lý của hầu gia, ta có gì để hỏi đâu? Còn nữa, việc quản gia vốn là của ta, hầu gia xung phong nhận việc cùng ta chia sẻ, ta cảm kích không kịp, còn hỏi cái gì?"
Nàng ngược lại thật biết nói lời hay.
Tầm mắt Mạnh Vân Trạch lệch về một bên, thấy bên tay phải Diệp Thư Vân còn có một gốc cỏ dại, vì thế nói: "Bên phải còn có một gốc cỏ."
Nghe vậy, Diệp Thư Vân nhìn thoáng qua bên tay phải của nàng, quả nhiên thấy một gốc cỏ dại nho nhỏ mọc tại đó. Diệp Thư Vân dùng hoa sạn đào đất lên, đem cây cỏ dại kia đào ra.
Diệp Thư Vân quay đầu lại hỏi hắn: "Còn thấy chỗ nào có nữa không?"
Mạnh Vân Trạch một mặt cười, một mặt lắc đầu: "Đã không còn nữa."
Diệp Thư Vân vỗ vỗ tay, đứng dậy.
Mạnh Vân Trạch vô cùng tự nhiên mà kéo cổ tay áo nàng, phủi đi bùn đất trên đó, sau lại lấy khăn ra giúp nàng lau bùn đất dính đầy tay đi.
Diệp Thư Vân không phải không cao hứng Mạnh Vân Trạch biểu hiện cử chỉ thân mật, chỉ là hắn tự nhiên làm ra hành động thân mật như vậy, đột nhiên làm đầu óc nàng đình chỉ một hồi lâu, quên hẳn cao hứng.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần vào bộ dáng thất thần của Diệp Thư Vân, Mạnh Vân Trạch cho rằng nàng nghĩ ngợi gì đó, cũng không để ý hành động thân mật của hắn, trong lòng ẩn ẩn có chút bị đè nén, hắn hỏi nàng: "Ngươi suy nghĩ cái gì vậy?"
Diệp Thư Vân có chút mất hồn mất vía, vừa nghe Mạnh Vân Trạch hỏi nàng, không đợi nghĩ nhiều, đã đem trong lòng toàn bộ suy nghĩ nói thẳng ra, nàng nói: "Hầu gia thật là đẹp mắt."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.