Mạnh Vân Trạch nghĩ đến nghĩ đi, nhưng không cách nào nhớ được hắn đã từng nghe qua ở đâu, càng đừng nói đến nhớ ra người nào đã kêu hắn như vậy. Tú Ngọc cùng Lâm Lan đều có con mắt tinh tường, sớm đã phát hiện ra Mạnh Vân Trạch. Nhưng bởi vì lúc đó Diệp Thư Vân cùng Diệp Định An đều ngồi xổm trên mặt đất, vội vàng đùa giỡn ném bóng tuyết với nhau, các nàng không kịp nói cho bọn họ biết, đến khi các nàng cố gắng hết sức chuẩn bị mở miệng, Diệp Định An đã đánh đòn phủ đầu, ném một đống bóng tuyết ra. Diệp Thư Vân bị ném tất nhiên hấp tấp ứng chiến, một tay chống đỡ mặt, một tay lung tung quăng bóng tuyết ra ngoài. Diệp Định An ném bóng tuyết trúng cánh tay Diệp Thư Vân, sau đó "Phanh" một tiếng vang lên, quả bóng tuyết Diệp Thư Vân ném ra cũng bị đập nát. Diệp Thư Vân đầy cõi lòng vui sướng, buông tay nhìn thoáng qua, ai dè người bị nàng ném trúng lại là Mạnh Vân Trạch. Diệp Thư Vân lắp bắp kinh hãi, không biết vì sao hắn ở đây, không đợi nghĩ gì nhiều, chạy hai bước, ngừng ở trước mặt Mạnh Vân Trạch, một mặt nhận lỗi, một mặt giúp hắn quét vụn tuyết dính đầy trên ngực. Phương Hạo vừa thấy Diệp Thư Vân ném quả bóng tuyết ra, đã đoán được kết cục sẽ như thế, nhưng hắn cũng không làm cái gì, trơ mắt nhìn quả bóng tuyết Diệp Thư Vân ném ra đập vào ngực Mạnh Vân Trạch. Tình thú giữa tiểu phu thê, hắn không tiện nhúng tay phá hỏng. Diệp Thư Vân vì chính mình lỗ mãng mà hối hận không thôi, ngẩng đầu đối diện với Mạnh Vân Trạch đang không nói gì, cũng không hiểu ánh mắt của hắn, lập tức đỏ mặt, vội vàng cúi đầu, không dám lại nhìn hắn, động tác quét tuyết trên tay theo đó cũng chậm chạp hơn rất nhiều. Mọi người ở đây đều nhìn ra muội giữa tiểu phu thê bọn họ, Lâm Lan cùng Phương Hạo không hẹn mà cùng quay đầu nhìn nơi khác, giả vờ như không nhìn thấy. Mà Tú Ngọc lại lôi kéo ống tay áo của mình, nhìn đến thập phần cao hứng. Diệp Định An ngốc lăng nhìn chằm chằm Mạnh Vân Trạch, cũng không biết hắn đang nhìn cái gì. Mạnh Vân Trạch làm việc ở gần đó, trên đường trở về ngẫu nhiên liếc mắt thấy Diệp Thư Vân cùng Diệp Định An đang chơi ném tuyết, định nghỉ chân lại nhìn một chút, ai dè lại bất tri bất giác đi đến chỗ Diệp Thư Vân. Không biết Diệp Định An là cố ý quấy rối hay ham chơi đùa dai, lợi dụng Diệp Thư Vân vẫn còn đang chuyên tâm dồn hết sức lau tí tuyết trên người Mạnh Vân Trạch, Diệp Định An đã ném viên bóng tuyết đến, nhắm chuẩn ngay cái ót của Diệp Thư Vân mà đánh lén nàng. Diệp Định An duỗi tay, còn chưa ném bóng tuyết ra ngoài, Lâm Lan đã thấy, nàng trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng Diệp Định An nhận thấy cũng không thu về, vì thế tuyết cầu một đường xông thẳng đến ngay ót Diệp Thư Vân. Diệp Thư Vân không nhìn thấy, vẫn vùi đầu giúp Mạnh Vân Trạch sửa sang lại xiêm y. Mạnh Vân Trạch vội dùng mu bàn tay giúp Diệp Thư Vân chặn lại bóng tuyết mà Diệp Định An ném tới. Diệp Thư Vân chỉ nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng, như có thứ gì bị đập vỡ sau đầu nàng. Nàng ngẩng đầu thấy Mạnh Vân Trạch dùng tay giúp nàng ngăn ở ót, xoay người nhìn lại, viên bóng tuyết Diệp Định An ném tới đã đem mu bàn tay Mạnh Vân Trạch đông lạnh đến đỏ ửng. Diệp Thư Vân nhìn nhìn mu bàn tay bị đỏ một mảnh, vô cùng áy náy, dưới tình thế cấp bách, lấy tay bắt lấy tay hăn, lặp đi lặp lại kiểm tra mu bàn tay Mạnh Vân Trạch. Diệp Thư Vân buồn bực, lung tung lấy tuyết từ trên mặt đất nắn lại thành một quả bóng ném đến Diệp Định An: "Đánh lén ta, vô sỉ!" Diệp Định An nhảy ra, hiểm nguy tránh thoát. Hai huynh muội ngươi tới ta đi, không coi ai ra gì mà tiếp tục đùa giỡn trên tuyết, thật giống hai đứa nhỏ không chịu lớn, vô cùng bướng bỉnh. Diệp Định An dùng âm thanh cực nhỏ oán giận một câu: "Mới vừa gả qua được mấy ngày chứ? Như thế nào khuỷu tay đã chĩa ra ngoài rồi. Đúng là con gái gả chồng như bát nước đổ đi, chẳng thu lại được cái gì!" Bởi vì Mạnh Vân Trạch vẫn còn đang ở phía sau, Diệp Thư Vân sợ hắn nghe thấy Diệp Định An nói, hơi hơi đỏ mặt, không dám nhìn Mạnh Vân Trạch. Nàng không thấy được Mạnh Vân Trạch trên mặt cười khẽ. Mạnh Vân Trạch bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hắn hỏi Tú Ngọc: "Vừa mới Diệp......" Lời nói đến bên miệng lại cảm thấy không ổn, vì thế sửa lời nói: "Vì sao Thư Vân không gọi ' ca ca ', mà là kêu ' cẩu cẩu '?" Diệp Thư Vân thính tai, nghe thấy Mạnh Vân Trạch hỏi Tú Ngọc, xoay người định ngăn lại, không cho Tú Ngọc nói. Đáng tiếc một người chỉ có một đôi tay, nàng ngăn được Tú Ngọc, lại không ngăn được Lâm Lan. Lâm Lan nhấp miệng cười rộ lên nói: "Tròn tròn lúc mới vừa học nói chuyện, mồm mép không nhanh nhẹn, đem 'ca ca' kêu thành 'cẩu cẩu'. Dần dần, nàng kêu quen, cũng khó sửa miệng. Tròn tròn sáu bảy tuổi chưa đi học đều kêu 'cẩu cẩu'." Đột nhiên bị vạch trần gốc gác trước mặt người thương, Diệp Thư Vân mặt già đỏ lên. Diệp Định An nhảy qua nói: "Tuy rằng tròn tròn khi còn nhỏ mồm mép không nhanh nhẹn, nhưng nay đã khác xưa, người khác nếu muốn khi dễ nàng, tất nhiên không thể." Lời nói này của Diệp Định An một là nói giỡn, hai là cảnh tỉnh Mạnh Vân Trạch, không để Mạnh Vân Trạch khi dễ Diệp Thư Vân đến một đầu ngón tay. Đây là muội muội của hắn, hắn khi dễ không quan trọng, nhưng nhất định không để người khác động vào nàng, nếu là hắn biết người khác dám động vào Diệp Thư Vân, hắn tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn. Ý tứ của Diệp Định An, Diệp Thư Vân hiểu rõ, Mạnh Vân Trạch cũng không phải không nghe hiểu. Vì tránh nị nghi ngờ, Diệp Định An cưỡi ngựa về Diệp phủ trước, Mạnh Vân Trạch vẫn còn có công vụ cần xử lý, sáng sớm đã trở về thành, Diệp Thư Vân liền đưa Lâm Lan trở về. Diệp Thư Vân nhìn Lâm Lan vào Lâm phủ xong mới cùng Tú Ngọc đi lên xe ngựa, không nghĩ tới bị Nhan Dĩ Hằng chặn ngang cửa xe, ngăn trở nàng cùng Tú Ngọc. "Mạnh phu nhân, đã lâu không gặp. Trước đó vài ngày, đại hỉ của Mạnh Hầu cùng phu nhân, Nhan mỗ không kịp chúc mừng hai vị tân hôn hạnh phúc, hôm nay thật vất vả mới gặp được phu nhân, hẳn nên chúc mừng phu nhân mới phải." Nhan Dĩ Hằng chắp tay thi lễ nói: "Chúc Mạnh Hầu cùng phu nhân bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử." Nhan Dĩ Hằng cười tuỳ tiện, rất có ý vị khiêu khích, trong lòng Diệp Thư Vân không thoải mái nhưng trên mặt cực khách khí nói: "Cám ơn." Nhan Dĩ Hằng tiến lên, ngăn lại Diệp Thư Vân nói: "Phu nhân hà tất gì mà đi vội vã như vậy? Phu nhân bắt cóc thê tử tương lai của ta xong liền muốn chạy?" Diệp Thư Vân trách móc nói: "Lâm Lan không thích ngươi, ngươi hà tất gì lại cưỡng cầu nàng?" Nhan Dĩ Hằng dùng khẩu khí chân thật đáng tin nói: "Nàng có thích ta hay không không quan trọng, hôn sự này đã được cha mẹ hai nhà cho phép, vậy không phải do nàng, cũng không phải do ta." Diệp Thư Vân khinh thường cách nói cùng cách làm của hắn, trong mắt toàn là khinh miệt. Nhan Dĩ Hằng không cho là đúng, bình đạm nói: "Đây là chuyện của Nhan gia cùng Lâm gia, ta nghĩ rằng Mạnh phu nhân là người ngoài, không có tư cách gì nhúng tay vào chuyện này." "Dưa hái xanh không ngọt, ngươi làm để làm gì? Còn nữa, ta thấy ngươi đã lớn như vậy, cũng nên tự tìm cách lo liệu cho bản thân, sao còn mở miệng ngậm miệng đều là cha mẹ? Đầu óc chẳng lẽ dùng để bài trí à?" Một nam nhi bảy thước như Nhan Dĩ Hằng bị Diệp Thư Vân giáo huấn một trận, Tú Ngọc nhìn chỉ cảm thấy buồn cười. Diệp Thư Vân dắt tay Tú Ngọc vẫn đang hớn hở, hướng xa phu nói: "Thất thần cái gì, trở về." Nhan Dĩ Hằng như một con ngỗng ngốc nghêch sững sờ đứng yên tại chỗ, nhìn theo xe ngựa Diệp Thư Vân càng đi càng xa. Người hầu Phúc Quý đi theo hắn cảm thấy thiếu gia của mình bị một tiểu cô nương giáo huấn đến không còn mặt mũi, liền nói: "Gia, cô gái nhỏ này miệng lưỡi thật lợi hại, để tiểu nhân tìm vài huynh đệ dạy bảo nàng một chút, để nàng biết gia lợi hại." Nhan Dĩ Hằng tàn nhẫn ra tay gõ một cái ngay trán hắn, nói: "Ngươi đúng là nhiều chuyện, nàng ấy chính là phu nhân hầu gia! Ngươi dám động vào nàng sao? Động thổ trên đầu thái tuế sẽ có kết cục gì, ngươi có biết hay không?" Phúc Quý ngây ngốc mà lắc đầu, sau đó lại gật đầu. Nhan Dĩ Hằng nói: "Về đi." Sau đó Nhan Dĩ Hằng đi mất, bỏ rơi lại Phúc Quý. Phúc Quý chạy theo phía sau Nhan Dĩ Hằng, lòng vẫn còn bất bình nói: "Gia tính buông tha cô gái nhỏ như vậy sao?" Nhan Dĩ Hằng bất đắc dĩ nói: "Không buông tha, lại có thể làm sao bây giờ? Người ta là phu nhân hầu gia, ta muốn cũng không làm được gì. Còn có, không được gọi là cô gái nhỏ, đó là vô lễ." Phúc quý kinh sợ nói: "Vậy nên xưng hô thế nào? Mạnh phu nhân?" Nhan Dĩ Hằng không kiên nhẫn nói: "Ngươi đi theo ta đã lâu như vậy, ngay cả việc nhỏ này cũng không biết? Tất nhiên là Mạnh phu nhân, bằng không còn có thể gọi thế nào?" Phúc quý nói: "Đúng vậy ha." Bởi vì nói chuyện cùng Nhan Dĩ Hằng mà trì hoãn, đợi đến khi các nàng hồi phủ đã trễ một canh giờ. Diệp Thư Vân cùng Tú Ngọc vào phủ, Mạnh Vân Trạch đã chờ ở bên trong. Diệp Thư Vân đắn đo không biết hắn có ý định gì mà lại ở chỗ này chờ nàng, nàng hỏi: "Hầu gia đang đợi ta sao?" Mạnh Vân Trạch gật đầu, cho Tú Ngọc lui xuống, lưu lại mỗi mình Diệp Thư Vân nói chuyện. Mạnh Vân Trạch nói thẳng nói: "Theo ta được biết, Lâm tiểu thư cùng Nhan công tử là có hôn ước." Diệp Thư Vân trong lòng hiểu rõ, thì ra hắn là vì muốn rút đao tương trợ cho Nhan Dĩ Hằng. Diệp Thư Vân nói: "Cho nên?" Nghe được Diệp Thư Vân hỏi như vậy, Mạnh Vân Trạch ngược lại ngơ ngẩn, hắn ngẩn ra mới nói: "Hai nhà dù chưa chính thức gặp qua, nhưng việc hôn nhân này người hai nhà đều đồng ý, ngươi không nên lén lút giúp Lâm tiểu thư cùng ca ca ngươi gặp nhau. Quân tử có nói, mọi thứ đều có vẻ ngoài tuyệt vời nhưng không phải ai cũng nhìn thấy điều đó. Bọn họ phía trước có hôn ước ở, phía sau lại bị ngươi chặn ngang một chân, như vậy là không đúng." Diệp Thư Vân không đồng ý với Mạnh Vân Trạch, nàng nói: "Ta chỉ biết chuyện có nhưng không làm, chuyện không thể làm và chuyện không thể không làm, mà việc này theo ý ta lại chính là không thể không làm. Lâm Lan cùng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, nàng thích huynh trưởng ta, huynh trưởng ta cũng thật lòng muốn cưới nàng, ta vì sao không thể giúp bọn họ? Chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn Lâm Lan gả cho người mình không yêu? Hầu gia cũng biết Nhan Dĩ Hằng làm người như thế nào mà? Trong kinh quyền quý, người nào không biết, người nào không hiểu hồng nhan tri kỷ của Nhan Dĩ Hằng số đếm không hết. Ta không thể trơ mắt nhìn Lâm Lan nhảy vào hố lửa, cũng không thể không màng." Ý của Mạnh Vân Trạch là nên coi trọng trình tự trước sau, trước tiên cần danh chính rồi sau đó mới có thể ngôn thuận. Diệp Thư Vân lén giúp Diệp Định An cùng Lâm Lan gặp nhau là không đúng, nhưng nếu trước tiên có thể làm Nhan Dĩ Hằng cùng Lâm Lan giải trừ hôn ước, nàng nguyện ý làm như thế nào đều vì chuyện này. Nhưng Diệp Thư Vân một hơi nói nhiều lời như vậy, Mạnh Vân Trạch chưa kịp giải thích, Diệp Thư Vân đã lại mở miệng, nàng nói: "Huống chi đối với ta đó không phải người khác, mà là ca ca ruột thịt, nếu có thể thành toàn cho hạnh phúc cả đời của hắn, cho dù như thế nào ta đều muốn thử một lần." Đời trước, Diệp Định An cùng Lâm Lan là tình nhân chung thành quyến chúc. Tuy rằng lúc ấy Lâm gia nguyện ý đáp ứng Diệp gia cầu hôn, tất cả đều là vì nàng là sủng phi của hoàng đế, nhưng nếu Diệp Định An cùng Lâm Lan đời trước là phu thê, nàng cũng tuyệt không thể để bọn họ vì chuyện của nàng mà bị gậy đánh uyên ương. Dây tơ hồng này của Diệp Định An cùng Lâm Lan, bất luận như thế nào nàng cũng nhất định phải nối. Mạnh Vân Trạch không biết duyên cớ bên trong, chỉ nghĩ Diệp Thư Vân là khuỷu tay hướng trong quải, mắt thấy không thể khuyên Diệp Thư Vân, hắn làm việc lặng lẽ, nghĩ ngày sau lại nói. Diệp Thư Vân bỗng nhiên ảm đạm nói: "Hầu gia không trải qua thống khổ vì bị mất đi người yêu, cũng không trải qua khổ sở vì không được cùng người yêu sớm chiều có nhau, cho nên mới như thế......" Nói đến đây, nàng bỗng nhiên im lặng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]