Chương trước
Chương sau
Mạnh Vân Trạch buông ra một lời liền xoay người rời đi, để lại Diệp Thư Vân một mình trong phòng, đối diện với căn phòng tân hôn trống rỗng, thật lâu cũng chưa hồi thần lại được.
Việc hôn nhân này người ở bên ngoài nhìn thấy náo nhiệt vui mừng, nhưng đóng cửa lại, chỉ có chính nàng biết náo nhiệt này có mấy phần thật, mà vui mừng lại có bao nhiêu giả.
Sau khi tiệc cưới kết thúc, nàng cùng Mạnh Vân Trạch chia phòng, nhìn thấy tất cả mọi thứ đều vụn vỡ như bột phấn, rõ ràng ngày ấy Mạnh Vân Trạch tới cửa cầu hôn, nàng còn vừa nói vừa cười cùng hắn, vì sao ngắn ngủn mới hơn một tháng, nàng và hắn lại như cách nhau cả một con sông băng.
Đến tột cùng là sai lầm ở chỗ nào?
Trời đêm sáng rõ, trăng trong như nước, nến đỏ lay động, hai chữ song hỉ đỏ thẫm dán ở cửa sổ, đỏ đến chói mắt, đáng tiếc ánh trăng không hiểu lòng người, một cơn gió lạnh thổi tới, thổi đi tất cả vui mừng, lưu lại chỉ còn quạnh quẽ trống vắng.
Rõ ràng hôm dạm hỏi ấy hết thảy còn rất tốt, hắn vẫn còn vừa nói vừa cười cùng nàng, vì sao đột nhiên lại chuyển biến bất ngờ? Nàng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.
Tú Ngọc vốn đứng chờ ở bên ngoài, đột nhiên thấy Mạnh Vân Trạch đi ra, trong lòng thập phần kinh ngạc, vì thế đi vào phòng nhìn một chút. Kết quả nàng vừa tiến đến đã thấy Diệp Thư Vân ngây ngốc ngồi yên một bên, một bộ dáng thất hồn lạc phách.
Tú Ngọc vội vàng đi tới hỏi nàng: "Tiểu thư, tại sao hầu gia lại đi ra ngoài?"
Diệp Thư Vân ngây người ngẩn ngơ, không biết nên đáp lại như thế nào.
Tú Ngọc hỏi nàng: "Cãi nhau?"
Diệp Thư Vân rũ mắt xuống, không tiếng động nhìn chằm chằm khăn hỉ.
Tú Ngọc muốn nói lại thôi: "Hôm nay đại hỉ, hầu gia lại bỏ tiểu thư mà đi, truyền ra ngoài làm sao tiểu thư còn có thể làm người?"
Nàng hiểu rõ Mạnh Vân Trạch, hắn không phải người không nói đạo lý, càng không phải người làm lơ quy củ lễ nghi, hắn biểu hiện như thế, nhất định là có nguyên nhân, có lẽ hắn đã hiểu lầm chuyện gì rồi.
Diệp Thư Vân nói: "Hai ngày nay Đại Lý Tự đang ở truy án mua bán chức quan, hầu gia bận rộn công sự, tất nhiên không rảnh rỗi chăm lo ta, không có chuyện gì đáng ngại. Ngươi đi nghỉ đi, đừng lo lắng cho ta."
Hay cho một ngày đại hỉ, hầu gia vừa xốc khăn voan liền đi, ngay cả rựu giao bôi cũng không chạm qua, Tú Ngọc làm sao có thể không lo lắng? Cũng chỉ có tiểu thư nhà nàng là rộng lượng, chuyện thế này đều có thể không để trong lòng. Nếu lúc trước tiểu thư nhà nàng đáp ứng biểu thiếu gia cầu thân, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay! Tuy nói gia thế địa vị cùng bộ dạng gia tài của biểu thiếu gia so không được với hầu gia, nhưng ít nhất biểu thiếu gia chắc chắn sẽ không ngay đêm tân hôn mà bỏ mặc tân nương tử.
"Ta trước tiên hầu hạ tiểu thư rửa mặt." Nàng một mặt đau lòng tiểu thư nhà mình, một mặt lại tức giận hầu gia xem nhẹ tiểu thư nhà nàng.
Diệp Thư Vân ấn tay Tú Ngọc xuống: "Không cần, đi nghỉ ngơi đi."
Đêm tân hôn vợ chồng son đã náo loạn đến không thoải mái, thật sự không phải mở đầu tốt gì. Tú Ngọc sợ Diệp Thư Vân nghĩ nhiều, càng không muốn nàng khổ sở trong ngày đại hỉ, an ủi nói: "Nghe theo tiểu thư, hẳn là hầu gia việc gấp gì đó cuốn lấy, tiểu thư ngàn vạn đừng suy nghĩ nhiều."
Lời này đừng nói Diệp Thư Vân không tin, ngay cả Tú Ngọc chính mình cũng không tin. Trước mắt không có chiến tranh, lại không có thiên tai, làm sao ngay đêm tân hôn đã bỏ mặc thê tử vừa qua cửa.
Đến tận đây giờ phút này, Diệp Thư Vân chỉ cảm thấy tất cả vui thích, hạnh phúc cùng thỏa mãn hôm nay của nàng đều bị ánh mắt lãnh đạm kia hóa thành hư ảo, nàng liền kêu gài tự mình tìm cớ để không nhìn thấy.
Diệp Thư Vân gật đầu, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Có lẽ là như vậy, chúng ta dọn dẹp một chút cũng nghỉ ngơi thôi."
"Hầu gia không trở về......" Vừa nói nửa lời, Tú Ngọc vội vàng im miệng không tiếp tục.
Diệp Thư Vân lắc đầu: "Hắn không trở về."
Hắn vừa rồi mới nói những lời kia ý tứ rõ ràng chính là muốn cùng nàng giữ khoảng cách.
Giờ khắc này, nàng vốn dĩ nghĩ hẳn là đêm tân hôn tràn ngập lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ cùng nhu tình mật ý, nhưng lại bị đống đồ vật lạnh như băng này đâm đến mắt đau đớn.
Nàng không thể không nghĩ chẳng lẽ nàng thật sự sai rồi? Chẳng lẽ nàng không nên ngoan cố gả cho Mạnh Vân Trạch sao?
Lúc này đây, nàng thật sự đánh cuộc thắng sao? Vì sao nàng lại ẩn ẩn cảm thấy như là chính mình thua cuộc vậy.
Tối nay mọi chuyện xảy ra quá bất ngời, nàng bận rộn một ngày, hiện tại bỗng nhiên thả lỏng, chỉ cảm thấy người đầy mệt mỏi, cũng không muốn nghĩ nhiều, đơn giản thu thập một phen liền nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai nàng tỉnh lại, đối diện với ánh nến long phượng lập loè trong phòng, không biết làm sao bỗng nhiên làm nàng quên đi ánh mắt đêm qua của Mạnh Vân Trạch, cũng quên luôn mất mát đêm qua, âm thầm may mắn tự nói với chính mình đã gả vào hầu phủ, không cần lo lắng hãi hùng, suốt ngày hoảng loạn vì chuyện tương lai phải vào cung.
Nàng thức dậy sớm, vốn muốn giúp Mạnh Vân Trạch chuẩn bị rửa mặt, nhưng lại nghe nói Mạnh Vân Trạch từ sáng sớm đã ra phủ.
Theo lý thuyết sáng sớm hôm nay Mạnh Vân Trạch hẳn phải bồi nàng hồi môn, nhưng hắn một chữ nửa câu cũng không nói đã biến mất không thấy bóng dáng, nàng hỏi thủ vệ mới biết được sáng sớm tinh mơ hắn đã dắt ngựa đi Đại Lý Tự.
Đêm qua Mạnh Vân Trạch nghỉ ở thư phòng, nghe người phía dưới nói cả đêm thư phòng đèn đuốc sáng trưng, nàng nghĩ Mạnh Vân Trạch chắc là thật sự vội vàng xử lý công sự.
Nghĩ như thế, không thoải mái trong lòng liền phai nhạt một phần. Lừa mình dối người cũng tốt, mù quáng lạc quan tự tin cũng thế, chỉ có như vậy nàng mới có thể cảm thấy tốt hơn.
Mạnh Vân Trạch hồi phủ hơi muộn.
Trùng hợp lúc ấy Diệp Thư Vân đang ở trước cửa hỏi thăm gã sai vặt hướng đi của hắn, còn chưa xoay người liền thấy hắn cưỡi ngựa đến, ngừng ở trước cửa. Vừa nhìn thấy Mạnh Vân Trạch, nàng liền cao hứng, trên mặt tràn đầy ý cười.
Tú Ngọc thấy vậy, trong lòng hụt hẫng, âm thầm buồn bực tiểu thư nhà mình làm sao không có chủ kiến như thế! Hôm qua hầu gia còn nhăn mặt đi, hôm nay tiểu thư nhà nàng như thế nào đã quên đau, còn cười đẹp đến như vậy làm gì!
Phụ thân hắn trầm mặc ít lời, vui giận không biểu hiện ra bao giờ, mà mẫu thân càng trầm tĩnh lạnh nhạt. Nhiều năm như vậy, mỗi lần hắn hồi phủ, chờ hắn cũng chỉ có nhà ở lạnh lẽo cùng đám người an phận thủ thường phía dưới. Lúc trước trưởng tỷ còn ở đây, ngẫu nhiên tỷ ấy sẽ ra tới đón hắn, giống như Diệp Thư Vân hiện tại, cười đến vô cùng ngọt ngào, đến mức như trong lòng luôn chưa đựng loại ngọt này. Sau đó trưởng tỷ qua đời, hắn rốt cuộc không còn gặp người nào cao hứng phấn chấn như vậy mà ra đón hắn.
Dù sao hắn vẫn còn nhớ hôm nay là lễ hồi môn, không có mặc kệ nàng, Diệp Thư Vân nói: "Vân......" Lời nói đến bên miệng, vội vàng thay đổi, nàng nhớ tới chuyện đêm qua, trong lòng như có một lớp tro tàn, sửa lời nói: "Hầu gia."
Tú Ngọc mắt thấy nụ cười trên mặt Diệp Thư Vân nhàn nhạt biến mất, nàng cảm thấy hả giận không ít.
Diệp Thư Vân mặc một bộ sam váy màu hồng, bên ngoài khoác một kiện áo choàng vàng nhạt, ánh nắng tươi đẹp chiếu lên, càng thêm kiều diễm thướt tha, Mạnh Vân Trạch suýt nữa không dời được mắt.
Hắn thấy nàng nhìn mình, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi, Mạnh Vân Trạch mới lấy lại tinh thần, cực kỳ bình tĩnh mà "Ừ" một tiếng, phân phó người phía dưới an bài xe ngựa, thu thập đồ vật, chuẩn bị đi Diệp phủ một chuyến.
Mạnh Vân Trạch một hơi phân chia công việc xong liền bước vào cửa. Lúc đó Diệp Thư Vân cũng nâng chân, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều là sửng sốt. Nháy mắt, phảng phất có thứ gì nhanh chóng từ trong lòng hai người thoáng qua, nhưng lại không đợi hai người thấy rõ ràng đã biến đi mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.