Dung Tiếu đẩy hắn, như là bị giật mình "Đây là cái gì?" 
"Không có gì, chỉ là một chiếc lắc chân thôi, nó cũng không kêu leng keng đâu " Dung Tễ cúi đầu ngậm bờ môi anh, hôn nhẹ một cái: "Đi thôi." 
Buổi chiều ít người, không bị tắc đường, xe chạy thẳng một mạch đến trường học. 
Dung Tễ là muốn đưa Dung Tiếu lên lầu, nhưng Dung Tiêu kiên quyết cự tuyệt, hắn đành đứng tại chỗ nhìn anh chậm rãi tiến vào ký túc xá, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc lắc nơi cổ chân, thần sắc trở nên thâm trầm. 
Dung Tiếu "lạch cạch" lên lầu, rốt cuộc cũng không nhìn thấy Dung Tễ nữa, vội vã dựa vào tường xoa xoa eo, nhìn xung quanh, hành lang cũng không có mấy người, mới dám lén lút chạy vào phòng. 
Trong phòng anh, thuốc ức chế cũng không còn chứ đừng nói gì đến thuốc tránh thai, trong tủ chỉ có quần áo xếp ngay ngắn, ngoài ra chẳng có gì khác. 
Anh có chút hối hận ngày trước không mua nhiều thuốc một chút, cũng chưa từng nghĩ tới việc khi trưởng thành, đến thời kỳ động d*c tác dụng của thuốc sẽ giảm, thậm chí là không có tác dụng. 
Bình thường tiêm một liều thuốc ức chế, có thể duy trì ít nhất hai, ba tháng. Thuốc ức chế không chỉ dùng để chế ngự tin tức tố của bản thân, mà còn tránh bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Alpha. Bây giờ phải có cách để mua thuốc ức chế trước khi chạy trốn, không thể bị gián đoạn. 
Một liều thuốc ức chế, rất đắt, tốn nửa tháng tiền sinh hoạt của anh. 
Dung Tiếu đột 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-omega-thom-ngon-mem-mai-kia/645861/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.