Bạch Phóng Vi thân thể run lên, thật giống bị giật mình, tức đến nổ phổi quay người, chỉ vào mũi Dung Tễ: "Con.... con...." Nàng thực sự tức đến không nói nên lời. 
Dung Tễ vội vàng tiến lên, che ở Dung Tiếu, Dung Tiếu yên lặng rơi lệ, được Dung Tễ ôm lấy, tâm lý có chút chống cự, mà thân thể lại thành thật dựa vào, nép trong lồng ngực hắn, nhỏ nhắn, yếu mềm. 
Trong tay là đôi vai gầy của Dung Tiếu, Dung Tễ nhìn anh run rẩy rơi nước mắt, tâm tình nguội lạnh, đau đến tận tâm can, không đành lòng nhìn, đưa tay che kín mắt anh, lông mi thấm ướt nước mắt của anh chạm vào lòng bàn tay hắn. Có chút ngứa. 
Dung Tễ dùng một loại tư thái bảo vệ nhìn về phía mẹ hắn. Sâu trong đáy mắt là tầng tầng lửa giận. 
Bạch Phóng Vi nhìn kĩ bộ dạng hai người, hít một ngụm khí, lùi lại mấy bước, ho khan vài tiếng, mắt tối lại, thân thể mềm nhũn dựa vào tường. 
Dung Tễ cả kinh: "Mẹ!" 
- - Bạch Phóng Vi mạnh mẽ đứng vững nhưng không được, từ từ nhắm mắt lại, trượt xuống! 
Dung Tễ xông tới, lại kêu lên: "Mẹ!" 
Dung Tiếu chống đỡ thân thể, do dự một chút, vẫn đi qua, trốn ở phía sau Dung Tễ, sợ hãi trộm dò xét. Dung Tễ ôm Bạch Phóng Vi, tuy rằng hoang mang nhưng cũng không mất trấn định, đi tới cửa, suy nghĩ một chút, lại trở về, nói với Dung Tiếu, ngữ khí gấp gáp: "Phía trường học em đã xin nghỉ giúp anh, thành thật ở nhà, không được đi đâu hết, có bữa sáng trên bàn." 
Dừng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-omega-thom-ngon-mem-mai-kia/645859/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.