- Mẹ! Thả con ra đi mẹ , con cầu xin mẹ đó – Lâm Phong đập cửa rầm rầm gào thát cầu xin mẹ mở cửa thả mình ra ngoài.
Bà Ngọc Lan lúc đầu im lặng không lên tiếng, nhưng thấy con trai cứ khóc lóc đập cửa cầu xin mãi thì xót ruột bèn đứng bên ngoài cửa khuyên.
- Phong! Con đừng như vậy nữa. Con phải biết, con vừa phẩu thuật, sức khỏe yếu hơn trước đây nhiều. Con mà cứ như vậy, sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.
- Vậy thì mẹ thả con ra đi – Lâm Phong vội vàng cầu xin.
- Không được, nếu mẹ thả con ra. Con lại đến đồn công an gây sự nữa, sẽ khiến ông con nổi giận đó – Bà Ngọc Lan nhất quyết không mở cửa nói.
- Con không đến đó gây sự, con chỉ đến đó giải thích mà thôi. Con dao đó là do con đâm, không phải là Ngân Hằng đâu – Cậu đập cái rầm vào cửa khóc lóc nói – Tại sao lại bắt cô ấy chịu tội chứ?
- Là do con bé tự mình đi đầu thú. Nếu như hai đứa bàn với mẹ sớm hơn thì mọi chuyện đã không như thế này rồi – Bà Ngọc Lan thở dài trách.
Lâm Phong nghe mẹ nói, cũng tự trách mình ngu ngốc, tại sao không nghĩ đến mẹ sớm hơn. Xưa nay dù có xảy ra chuyện gì, mẹ cậu cũng giang tay che chở cho cậu mà.
Nhưng nghĩ đến ký ức ngọt ngào đêm qua, lòng cậu bỗng lắng lại. Cuối cùng hai người đã thật sự thuộc về nhau rồi, cho nên cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-noi-ay-co-anh/4061140/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.