Suốt buổi chiều ngày hôm đó, Ngọc Nhi cũng chỉ đi theo An và ghi chép lại hoạt động của các chiến sĩ. Minh Toàn và đồng đội anh dường như đang đi làm nhiệm vụ nên cũng không thấy xuất hiện tại khu quân sự.
5 giờ chiều, ánh nắng gay gắt ban trưa đã bắt đầu lắng xuống, không khí oi ả cũng dần dần dịu nhẹ đi. Ngọc Nhi đi cùng An tới cổng khu rồi nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh hôm nay đã chỉ dẫn tôi, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ đều đặn hai ngày trong tuần tới khu quân sự. Hôm nay tôi đã thăm quan và khám phá đường đi nên sau này không cần làm phiền tới anh nữa."
An cười hì hì nói: "Có gì đâu, đây là trách nhiệm của tôi mà. Tôi mà không hoàn thành tốt còn bị khiển trách ấy chứ." Nói rồi An giơ đồng hồ lên xem giờ: "Bây giờ cũng tới giờ tôi tan tầm, cô có muốn tôi chở về không."
Ngọc Nhi nghe xong xua tay lắc đầu liên tục: "Không, không cần đâu, tôi tự có thể về được. Vả lại tôi cần đi đón con nữa." An bất ngờ há hốc mồm chỉ vào cô lắp bắp nói: "Cô cô cô có con rồi á?" Ngọc Nhi buồn cười trước bộ dạng nói không thành tiếng của anh: "Anh nghĩ sao? Tôi chỉ nuôi cậu bé một thời gian thay bạn tôi thôi."
An thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng. Cậu không thể tưởng tượng tới việc cô đã có chồng có con mà sáng nay cậu còn giới thiệu bạn trai cho cô. "Vậy tôi đi trước, có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-noi-ay-co-anh/2900585/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.