Có lẽ vì nể mặt bố mẹ cô nên cô Chúc và chú Khang dù có khó chịu ra mặt nhưng vẫn cố kiềm chế lại, đứng một bên xem xét tình hình. Mọi người xung quanh túm tụm lại bàn tán, khơi gợi sự việc năm trước lên phán xét và chỉ trích.
Hương Lan không cảm thấy xấu hổ, ngược lại con bé còn tỏ ra rất thản nhiên về việc nó đã làm. Ông Hoàng đen mặt lại bước tới cạnh cô cháu gái: "Cháu có thôi đi không? Nhà này chưa bị cháu làm mất mặt đủ hay sao mà còn tới đây gây sự?" Nói rồi ông túm lấy tay con bé lôi ra ngoài.
Đương nhiên Hương Lan không phục, dứt khoát giằng tay ra, hét: "Bác bỏ cháu ra, nếu hôm nay Phong Minh không nói tình cảm của mình cho rõ ràng thì cháu sẽ không rời đi." Ngọc Nhi tối sầm mặt, cơn tức giận đã cao tới đỉnh đầu.
Phong Minh hiển nhiên đã biết rõ cảm xúc của cô lúc này bởi anh chưa từng rời ánh mắt sang chỗ khác. Lý do hồi đó anh không muốn nói với cô bởi anh biết cô là người có chính kiến riêng, một khi sự việc tới tai, cô sẽ làm ra ngô ra khoai, cô cũng sẽ không màng xích mích tình cảm với gia đình, thậm chí với tính cách mạnh mẽ, ngang bướng của Ngọc Nhi, cô sẽ thẳng thừng cắt đứt quan hệ với Hương Lan.
"Phong Minh, anh nói rõ sự việc tại đây đi. Nói rõ tình cảm của anh với Ngọc Nhi ngay tại đây. Anh nói rõ cho chị ta biết đi. Nhanh lên." Hương Lan dường như đã không thể chịu nổi ánh mắt soi mói của mọi người nữa, nhìn về phía Phong Minh hét toáng lên.
Ngọc Nhi tức giận tiến đến chỗ Hương Lan đang đứng, giọng cũng cao hơn vài tông: "Em nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Đi ngay, ra khỏi đây ngay lập tức. Đừng để người khác đánh giá nữa. Em làm nhà chị xấu mặt như vậy chưa đủ à?"
Cô vừa dứt lời, Hương Lan đã bật cười thành tiếng: "Ra là chị vẫn chưa biết gì..." Chưa kịp nói hết câu Phong Minh đã tiến đến cắt ngang lời định nói của Hương Lan: "Cô thôi đi. Cô muốn tôi cho cô câu trả lời chứ gì. Được! Tôi không thích cô, tôi cảm thấy ghê tởm khi nhìn thấy gương mặt cô. Chính vì vậy ngay khi tôi còn lịch sự nói chuyện với cô thì cô hãy tự giác biến khỏi tầm mắt tôi. Ngay lập tức!"
Ngọc Nhi đứng ngay gần anh nên có thể thấy rõ ngọn lửa tức giận đang bùng lên trong mắt anh. Một người đàn ông điềm đạm, từ tốn như anh cũng có một mặt như này quả thực khiến cô bất ngờ. Có lẽ con bé đã chạm tới giới hạn của anh rồi.
Vì giọng nói của anh khá lớn nên mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy rõ mồn một từng câu anh nói. Ông Hoàng bên cạnh mặt mày đã xám xịt, quả thật không còn mặt mũi nào ở lại nơi này nữa. Ngày vui hôm nay lại bị cô cháu gái được ông chiều hư này phá hỏng.
Bà Hà từ ngoài cũng đi tới nói: "Thật xin lỗi anh chị, gia đình tôi rất xấu hổ khi Hương Lan lại tới đây gây sự thêm lần nữa. Tôi sẽ giáo dục lại cháu nó. Bây giờ xin phép anh chị, bọn tôi về trước. Chúng tôi chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa."
Hương Lan đã hoàn toàn sững người đứng đực tại chỗ không dám nói câu nào nữa. Nhìn phản ứng của nó có lẽ rất sốc khi nghe thấy những câu nói cay nghiệt của Phong Minh. Ai cũng biết nó thích anh từ khi còn nhỏ xíu tới tận bây giờ vẫn không từ bỏ. Vậy mà hôm nay anh lại lạnh lùng từ chối nó, thậm chí nói những lời như dao cứa thẳng vào tim nó ngay trước mặt mọi người.
Ngọc Nhi cũng chẳng còn tâm trạng ở lại nên xin phép rời đi cùng cả nhà. Hôm nay cô thực sự rất mệt mỏi rồi. Giá như có anh ở đây thì tốt biết mấy. Anh sẽ nhẹ nhàng an ủi cô, đưa ra những lời khuyên thật hay, thật nhẹ nhàng. Anh sẽ ôm cô vào lòng và thay cô gánh vác hết mọi buồn phiền ngoài kia.
Nhưng tất cả chỉ là "giá như". Đôi khi chỉ một khoảng trống của anh để lại, cả thế giới ngoài kia cũng không thể lấp đầy khoảng trống đó trong tim cô. Bao giờ, tới bao giờ anh mới quay về? Tới bao giờ em mới được gặp anh đây? Minh Toàn...
Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời tối đen không một ngôi sao kia rồi tự hỏi bản thân phải chăng mình đang đi sai đường? Phải chăng nguồn cơn mọi chuyện đều bắt nguồn từ bản thân cô mà ra?
"Em làm gì mà đứng mãi ở đây vậy?" Bất ngờ, một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai khiến cô giật nảy mình quay người lại. Phong Minh đứng cạnh cô bật cười, ấm áp hỏi: "Anh có phải là ma đâu mà em giật mình thon thót như vậy? Đang nghĩ xấu về anh đấy à?"
Ngọc Nhi gượng cười đáp: "Không đâu, em đang suy nghĩ lung tung thôi." Đương nhiên quen biết cô từ nhỏ, anh hiểu rõ trong lòng cô đang suy nghĩ điều gì: "Không phải lỗi của em, đừng tự nhận hết lỗi lầm về phía mình nữa."
Cô cũng không bất ngờ khi anh hiểu rõ bản thân mình đang nghĩ gì. Ngọc Nhi dựa lưng vào bức tường trắng phía sau, mắt hướng lên bầu trời ban nãy. Sau khi ra khỏi nhà Phong Minh, cô đã một mình đi xuống dưới lầu, khu vực gần chỗ bể bơi. Ở đó có một công viên nhỏ, người già thường hay tản bộ dưới này. Dường như khi gặp bất cứ khó khăn gì cô đều đến đây thư giãn và điều hoà lại cuộc sống.
Đơn giản có lẽ bởi đứng ở đây cô có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh bể bơi một cách trọn vẹn nhất. Cô đã thường tới đây, đứng ở nơi này đợi chờ hình bóng anh xuất hiện suốt bao năm tháng tuổi thơ. "Em không sao mà. Dù sao không vì anh với em quá thân thiết con bé cũng sẽ không có những suy nghĩ ngu ngốc như vậy."
Phong Minh nhìn sang cô, ánh mắt nhiều phần ẩn ý: "Em không có gì muốn hỏi anh à?" Ngọc Nhi biết anh đang muốn đề cập tới vấn đề gì chỉ là cô vẫn chưa muốn tiếp nhận sự thật nào đó mà anh đã từng giấu cô mà thôi: "Anh không muốn nói, em cũng sẽ không ép anh phải nói ra. Em sẽ xem như lời nói dở dang của Hương Lan là một bí ẩn không nên biết. Em tin tới một thời điểm nào đó anh sẽ nói cho em nghe mà thôi."
Phong Minh nhìn cô, ánh mắt anh có nhiều phần phức tạp, dường như anh đang phân vân trong việc đưa ra quyết định của mình. Mất một lúc sau, anh mới lại lên tiếng: "Sao em về rồi mà không tìm gặp anh? Không muốn nói chuyện rõ ràng với anh sao?" Anh quyết định từ bỏ việc nói thật với cô bởi nó rất khó nói ra. Tới thời điểm thích hợp, anh nhất định sẽ thành thật nói với cô.
Ngọc Nhi hơi sững người lại, đúng là cô chưa từng có ý định tìm gặp lại anh sau khi trở về nước. Một phần vì không muốn Thanh Trà lại tiếp tục nghi ngờ hay hết hy vọng, phần vì bản thân cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
"Em về cũng chưa lâu, mới gần đây thôi." Ngọc Nhi nhẹ giọng nói. Có lẽ anh cũng hiểu lý do cô không tìm gặp anh, cũng hiểu bản thân cô chỉ đang bào chữa cho hành động ấy của mình nhưng dù biết, anh cũng không phản bác lại.
Phong Minh đứng cạnh cô, mắt nhìn theo hướng cô đang nhìn: "Em biết chuyện của anh và cô ấy rồi đúng không?". Cô không đáp lại, cũng không trả lời anh, cô biết "cô ấy" mà anh nhắc đến là ai, cũng biết anh đang đề cập tới vấn đề gì. Cô im lặng chờ anh nói tiếp. Cô đủ hiểu giữa cô và anh không cần hỏi những câu sáo rỗng như dạo này khoẻ không hay dạo này cuộc sống của nhau như thế nào.
"Anh không phải không có tình cảm với Thanh Trà mà chỉ là có lẽ anh chưa thể trao hết trái tim mình cho cô ấy mà thôi. Anh cần thời gian để có thể quên đi một người anh đã từng xem là cả thế giới của mình." Nói rồi anh quay sang nhìn thẳng vào mắt cô: "Anh biết cô ấy cũng sẽ hiểu ý của anh mà, phải không?"
Ngọc Nhi nhìn thấy rõ vẻ lúng túng trong ánh mắt anh, cũng thấy vài phần lo lắng không yên, cô cười nhẹ nói: "Ngày đầu em gặp Thanh Trà, cô ấy đã nói với em rằng cái gì nên đến sẽ đến, cái nên đi sẽ đi, nếu có duyên chắc chắn sẽ có ngày anh quay trở lại với một trái tim chỉ toàn hình bóng cô ấy mà thôi. Cô ấy nói cô ấy sẽ đợi, đợi ngày anh quay đầu lại nhìn cô ấy."
Phong Minh sững sờ đứng yên tại chỗ, đúng là anh biết Thanh Trà rất yêu anh, cũng biết cô luôn muốn anh quay đầu lại nhìn cô dù chỉ một lần, chỉ là anh vẫn có chấp niệm của riêng mình, anh chưa dám buông nó xuống.
Chưa kịp đợi anh đáp lại, Ngọc Nhi nói tiếp: "Phong Minh, anh biết không, chờ đợi như là thử thách của tình yêu. Mọi tình yêu đều bước qua những khó khăn mới thật sự hạnh phúc. Nhưng anh đừng bắt Thanh Trà phải chờ đợi quá lâu, tuổi thanh xuân của cô ấy cũng có giới hạn."
Một lát sau, anh mới lại lên tiếng đáp lời cô: "Còn em thì sao? Em cũng đang chờ đợi cậu ta có phải không?" Không gian yên tĩnh đến lạ, chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc đung đưa theo làn gió nhẹ của mùa xuân Hà Nội hoà cùng tiếng nước lăn tăn theo làn gió tạo nên bản giao hưởng nhẹ nhàng nhưng thấm đậm lòng người.
Ngọc Nhi nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài rồi nói: "Có lẽ ông trời đã định sẵn em và anh ấy sẽ mãi dây dưa không dứt với nhau như vậy. Nếu cho em một lần nữa được lựa chọn thì em vẫn sẽ chọn gặp gỡ anh ấy, quen biết anh ấy và yêu anh ấy như cái cách em đã và đang làm."
Ngừng một chút, cô nói tiếp: "Tình yêu trước giờ luôn là đường một chiều, nếu anh lựa chọn rời bỏ giữa đường, xin anh hãy đi thẳng một mạch, đừng ngoảnh lại, đừng gieo thêm hy vọng cho Thanh Trà. Nhưng nếu anh có thể đem đến cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc xin hãy đi chậm lại để cô ấy có thể đuổi kịp anh và nắm lấy tay anh đi suốt quãng đường còn lại."
Đúng vậy, để đạt được cái gọi là niềm hạnh phúc trong tình yêu thì cần một chút ít can đảm và mạnh mẽ, cần một chút ít lòng tin và cần nhiều hơn cả là sự cố gắng đến từ cả hai người.
Minh Toàn, em vẫn đang đợi anh mỗi ngày, như mùa đông đợi nắng, như màn đêm đợi bình minh. Hôm nay và mãi mãi về sau, vậy nên anh hãy mong chóng hoàn thành nhiệm vụ, trở về bên cạnh em và nói câu (*)我喜欢的人是你,从前也是你,现在也是你,以后也是你。thêm một lần nữa như anh đã từng nói, anh nhé! Đến bây giờ thì em đã hiểu câu nói lúc ấy của anh có nghĩa là gì rồi.
(*) Dịch nghĩa: Người mà anh thích chính là em, trước kia, bây giờ và sau này cũng là em.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]