Vọng Nguyệt lẳng lặng nhìn thân ảnh đang phê chuẩn tấu chương, hắn hiện tại nhớ lại Cửu Thiên với hắn đã giao hữu nhiều năm, là một người trông rất nhàn nhã, nhưng lại phát ra vẻ tôn quý cùng uy nghiêm. Chính hắn cũng đã đứng trước gương một hồi lâu, nói thật, hắn thấy mình với y không có chỗ nào giống nhau, có đôi khi, đôi khi chính hắn lại có y nghĩa đùa giỡn, chính mình, có that hắn là hài tử của y, hay là, tất cả chỉ là một giấc mộng? Có khi nào hắn sẽ tỉnh mộng hay không?
Lắc đầu bật cười, chính mình thật sự là rất nhàm chán, nếu cho y biết, nhất định lại sẽ nói hắn lo không đâu, thương xuân thu buồn, nhìn người nọ không để ý tới mình, Vọng Nguyệt quyết định đi ra ngoài hít thở không khí, nhất định là vì ngồi cùng một chỗ với người nào đó nên mới làm hắn miên man như vậy.
Tư Mã Dực nhìn thấy hài tử của mình nhíu mày một chút rồi lắc đầu, một chút lại thở dài, trong lòng lại muốn cười, xem ra là hắn đang rất buồn chán, có lẽ nên cho hắn không gian . . . . . .
Vọng Nguyệt tùy ý đi vào ngự hoa viên, nghĩ rất muốn ra ngoài cung mà ngoạn, nơi này thật sự là rất tĩnh, Vọng Nguyệt cho rằng hắn không có khả năng gì cả, hậu cung của hoàng đế không còn ai, theo như Thư phi nói giao dịch nghĩa là gì, vì cái gì từ khi ngoài cung tới bây giờ cũng chưa nói ra, suy nghĩ kỹ lại, đã có rất nhiều chuyện không đúng, tỷ như, âm mưu của tam huynh đệ của hoàng đế, không, cũng không thể nói là âm mưu, không bằng nói đây là trò chơi của bọn họ, vì đều tự muốn phần thưởng của mình nên tự khai triển trò chơi này, ví dụ như thái độ đối với hoàng tử, đầu tiên, vì cái gì hắn chỉ nghe đến hoàng tử, tựa hồ ở các thời trước hắn cũng không nghe đến có công chúa, tiếp theo, mỗi hoàng tử sinh ra vì sao đã phải chia lìa khỏi mẫu phi, thậm chí cả đời không thể gặp mặt mẫu phi, rồi giao dịch là sao, tựa hồ ngoài Thư phi ra còn nhiều người khác cũng như vậy, điều này chính là Lâm công công nói cho hắn biết, phụ hoàng tựa hồ không muốn cho hắn biết, chẳng lẽ y muốn mình tự tìm ra đáp án? Cuối cùng, tuy rằng có quy định tất cả các hoàng tử không thể đối đầu với nhau, nhưng hắn cũng chưa từng nghe ai phá luật này, Vọng Nguyệt cảm thấy có chút khó tin, không thể tự mình động thủ, vì cái gì cũng không người nào âm thầm động thủ? Thật sự có nhiều bí mật a. . . . . .
Vọng Nguyệt nhịn không được cảm thán, hắn lại cảm thấy muốn ngủ, cảm thấy hai chân đứng trên mặt cỏ tựa hồ muốn mền nhũn, mí mắt càng ngày càng trầm, quên đi, ngay tại ngủ một giấc vậy. Nói làm liền, Vọng Nguyệt không để ý quang cảnh xung quanh mà nằm xuống, chưa tới ba giây đã tiến nhập vào mộng, nhìn người ngủ tựa hồ không được khỏe, khẽ cau mày, khóe mắt thậm chí rơi lệ. Chân tay luống cuống một hồi lâu, rồi cũng nhanh chóng đi bẩm báo hoàng thượng.
Vọng Nguyệt biết chính mình lại nằm mơ, nhưng chính hắn bất lực, thân thể từng đợt nóng lên, hô hấp thì nóng lên như lửa thiêu, đầu óc hồ đồ không thể tin táo, giống như lần trước hắn sốt cao, không thể nói, không thể kêu cứu, chỉ có thể cảm thấy cơ thể thật khó chịu, cảm giác tử thần chỉ bước nữa là tiếp cận hắn. . . . . .
Hắn kỳ thật chính là mơ thấy lần đó sốt cao đi, cái gì lại đi tới nơi này.
Thật là khó chịu, thật là khó chịu, không thể nhúc nhích, ai tới, ai tới cứu cứu ta, ta không muốn chết, không nghĩ, không, làm cho ta chết đi, ai tới, ai tới, làm cho ta giải thoát. . . . . .
! ! !
Đúng vậy, hắn nghĩ tới! Hắn nghĩ tới, vì cái gì hắn sẽ đến đến thế giới này! Chính là này trong nháy mắt đích yếu ớt, chịu được không được uy hiếp của tử vong, chính hắn buông tha cho hy vọng sinh tồn!
Vọng Nguyệt nhắm chặt hai mắt tràn đầy nước mắt của mình, cảm thụ được cả thân mình được một luồng hào quang quay quanh, hắn nhớ rõ, cảm giác này, như cảm giác linh hồn được tẩy rửa, là chính hắn không thể chống lại sức hấp dẫn của nguồn ánh sáng này, bỏ phụ mẫu đã cấp y thân thể, theo chỉ dẫn của ánh sáng đó đến thế giới này.
Vọng Nguyệt có chút khẩn trương, hắn biết chính mình lại mộng vì cái gì lại đến nơi đây, ở trong này hắn có thể nhìn thấy rõ —— chính nguồn ánh sáng đó đã dẫn hắn tời thế giới này, cho dù chưa từng gặp qua, hắn cũng biết, cái kia tồn tại nhất định không phải là nhân loại, bởi vì nó làm tâm hắn ấm áp, trấn an linh hồn hắn mà không có nhân loại nào làm được.
Đừng sợ, hài tử của ta, thật cao hứng nhanh như vậy có thể thấy ngươi.
Vọng Nguyệt mở to mắt, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thấy trước mắt là mây cao đại thụ xum xuê, nhiều điểm hào quang bay khắp nơi, không ngừng bay xuống, Vọng Nguyệt lau đi nước mắt, nhiều ánh hào quang bay xuống trở thành cây, không ngừng bay xuống không ngừng sinh trưởng, không ngừng như vậy sinh trưởng rất nhanh,Vọng Nguyệt kinh ngạc cố gắng bình tĩnh, tất cả mọi chuyện thật khác với tự nhiên, đi tới gắt gao ôm cây đại thụ, hắn biết, đây chính là cảm giác đã hấp dẫn hắn đến nơi này, nơi. . . . . .
Cây đại thụ như nhẹ nhàng cọ cọ vào mặt hắn, Vọng Nguyệt trợn mắt nhìn, quả thực, không hiểu sao hắn lại cảm thấy quyến luyến, Vọng Nguyệt nhịn không được nhẹ nhàng cầm, lấy mặt mình cọ tới cọ lui, nhẹ nhàng hôn một chút, nếu quả thật cái cây đại thụ này có sinh mệnh, Vọng Nguyệt cảm thấy mình hành động như thế như một đứa trẻ làm nũng.
Tiểu tử, ngươi cần phải trở về.
Trở về?
Đúng vậy, ngươi đã ở đây lâu rồi, bây giờ cũng tới thời điểm, mau trở về đi thôi, y chờ cũng sốt ruột rồi.
Vọng Nguyệt nhìn lại xung quanh, thấy một mảnh trắng xóa, nên đi như thế nào, lần đầu tiên ra khỏi giấc mơ, là bị phụ hoàng hôn đến hoảng sợ, lần thứ hai rời đi là bị phụ hoàng dọa, lúc này đây. . . . . . Hắn nên tìm thứ gì có thể dọa hắn sao?
Tựa hồ nghe tiếng cười, Vọng Nguyệt mặt đỏ bừng, hắn không chút nghi ngờ có lẽ những suy nghĩ của hắn đã bị nó biết.
Hảo hài tử, nhắm mắt lại, ngươi hẳn là nghe được, y đang gọi ngươi, đi thôi, đi thôi, đi theo âm thanh của y.
Vọng Nguyệt cảm giác được thân thể của mình nhưng đang bị một nguồn năng lượng nào đó hấp dẫn, hắn thả lỏng chính mình thuận theo năng lượng đó dẫn dắt, đột nhiên, nhớ tới cái gì, Vọng Nguyệt mở mắt ra: “Nói cho ta biết, đây là nơi nào, ta phải như thế nào mới có thể lại nơi nào!” Vọng Nguyệt biết mình đang mộng cái gì, nơi này nhất định sẽ cho hắn biết sự thật!
Rất nhanh, rất nhanh ngươi sẽ biết, lá cây sàn sạt, tựa hồ như cáo biệt, tựa hồ như kêu gọi. . . . . .
Sau khi thân ảnh Vọng Nguyệt biến mất, sương mù bao trùm nơi đó cũng biến mất, nằm bốn phía là bốn thiếu niên trẻ tuổi, bọn họ từng ngụm từng ngụm thở phì phò, sau đó nhìn nhau tựa vào táng cây.
Một thiếu niên có mái tóc đỏ khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi dẫn đầu trừng mắt nhìn người mắt lam: “Trời ạ, hoàn hảo Ngũ đệ đi rồi, làm sương mù duy trì trong thời gian dài như vậy, làm ta tổn hao tới tám phần công lực .”
“Ai biết hắn hội đột nhiên tới chỗ này a, hoàn hảo hắn vừa tới nơi chúng ta liền làm hắn hôn mê đủ thời gian để chuẩn bị trận pháp, bằng không liền thảm, ” người có ánh mắt màu lam là anh em song sinh của thiếu niên tóc đỏ hữu khí vô lực nói”Nói đến cũng là lão cha quá chậm, không chịu nói gì, bằng không chúng ta sẽ không giấu lục đệ vào quả thực”
“Tam đệ, Ngũ đệ dù sao cũng không biết gì, dù sao cũng phải cho hắn một chút thời gian để thích ứng.” Người có mái tóc dài màu hồng đỏ mặt nói, thấy tay muốn vuốt ve quả thực trên đại thụ, cùng trên cây kia duy nhất chỉ có một quả thực, hắc khí quấn quanh nó, còn chưa đụng tới, liền giống như điện giật giống nhau chóng rụt trở về, ngón tay đã bị cháy đen, thiếu niên mái tóc hồng tựa như đã quen, hảo cười, tay kia thì khẽ vuốt miệng vết thương, miệng vết thương liền khôi phục.
Thiếu niên mắt lục không nói lời nào, cố gắng khôi phục khí lực, nhịn không được lại nói: “Cho nên lúc trước ta đã nói muốn xóa trí nhớ của hắn đi.”
Thiếu niên khoảng chừng hai mươi, hai mốt tuổi cũng không nói gì: “Đủ rồi, bắt đầu làm việc!”
Hai huynh đệ sinh đôi cùng vị thiếu niên tóc hồng không hẹn mà cùng nhau trợn mắt, nhanh như vậy? BỐn huynh đệ họ không nói một lời mỗi người chiếm giữ một phương, thân ảnh phiêu dật trong miệng không ngừng niệm chú ngữ, hình thành một xiềng xích buộc chặt quả thực đang tỏa ra hắc khí, hai bên không ngừng đấu tranh, bình thường quả thực rất vào khuôn khổ nhưng hôm nay không hiểu vì sao lại chống cự, bốn huynh đệ biết, bởi vì Ngũ đệ đích đột nhiên tới rồi lại rời đi, làm quả thực chờ đợi đã lâu mất kiên nhẫn, chính là không còn thời gian a, bằng không bọn họ cũng không nguyện làm người xấu, nếu không chờ lục đệ được tái sinh không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Công lực của thiếu niên tóc hồng yếu nhất phun ra một ngụm máu, hai huynh đệ sinh đôi lo lắng nhưng bất lực, bọn họ chỉ có thể hỗ trợ lẫn nhau, nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình, mắt thấy xiềng xích sẽ vỡ tan, tử phát thiếu niên cười lạnh một tiếng, nói: “Tiểu quỷ, ngươi vội vả đi ra làm cái gì! Ngũ đệ căn bản là không biết ngươi tồn tại, cho dù chính ngươi chạy tới trước mặt hắn thì hắn dù sao cũng chỉ là một linh hồn, ngươi có thể đơi tới khi được tái sinh không? ! Người kia ngươi có thể tùy tiện gặp sao? Ngươi là đầu heo, nếu ngươi tự đứng trước mặt hắn, đời này ngươi còn cơ hội hồi sinh sao? !”
Quả thực giãy dụa thoáng yếu bớt, hơi thở lại càng thêm phiền toái, thiếu niên tóc hồng nhịn không được an ủi nói: “Lục đệ, đừng nóng vội, chúng ta sẽ giúp ngươi, Ngũ đệ cũng nhất định thật cao hứng chờ ngươi sinh ra, ngươi chờ một chút được không?”
“Chính là a, tiểu hắc, đã đợi nhiều ngày như vậy, lại có chúng ta cùng ngươi ngươi gấp cái gì. . . . . .” Thiếu niên mắt lam cũng an ủi, bất quá hiệu quả tựa hồ không tốt lắm, quả thực màu đen lại chuyển động, thiếu niên mắt lục lại nói tiếp: “Được rồi, được rồi, biết ngươi gấp.” nhãn châu xoay động, “Không bằng chúng ta thương lượng, nếu ngươi thành thật, chúng ta liền mỗi ngày phái một người rời đi nơi này, đem tin tức ngũ đệ đến cho ngươi biết, thế nào?”
. . . . . .
Quả thực xoay cuồng trong sương mù, rốt cục khôi phục bình tĩnh, bốn huynh đê liếc nhìn nhau, nhịn không được thầm mắng một câu, sớm biết rằng dễ dàng giải quyết như vậy, bọn họ cũng không cần bế quan lâu như thế!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]