Chương trước
Chương sau
Chuông nhà thờ thánh thót điểm mười hai tiếng, Triệu Tử Đoạn tập trung mở khóa, Hoàn Nhan Viên Hạo ngược lại đứng sau ôm ngang thắt lưng y, bàn tay mất kiên nhẫn mân mê phần bụng dưới. Chốt cửa vừa bật, Hoàn Nhan Viên Hạo không chút do dự đẩy người lên sofa, gặm gặm cắn cắn:

- Lần sau không được tắt máy!

Triệu Tử Đoạn nghiêng đầu né tránh, ừ một tiếng, Hoàn Nhan Viên Hạo chưa chịu buông tha, tiếp tục vén cao áo y:

- Không được tự ý bỏ anh đi!

Triệu Tử Đoạn lơ đãng:

- Ừ!

Hoàn Nhan Viên Hạo dụi sâu đầu vào vai y, cọ cọ:

- Em thật không có lương tâm!

Triệu Tử Đoạn mặc kệ sức nặng đối phương trên thân, vuốt ve gò má Hoàn Nhan Viên Hạo, rất lâu rồi y mới có lại cảm giác yên bình. Hoàn Nhan Viên Hạo triệt để bao bọc lấy người thương, tránh để y chịu lạnh, hạnh phúc mềm mại len lỏi qua tim. Vừa rồi bên ngoài hắn còn rất muốn làm tình, hiện tại không rõ vì sao trong tâm lại thanh tĩnh dễ chịu, chỉ cần được ôm lấy y là viên mãn.

Cuộc sống cả hai trong một thoáng trở lại những tháng ngày đơn giản. Hoàn Nhan Viên Hạo buổi sáng đi bộ mua điểm tâm, đến trưa cùng Triệu Tử Đoạn xuống siêu thị dưới tầng trệt, hắn chọn mua thực phẩm, y mua đồ gia dụng. Buổi chiều nếu có lịch hẹn bác sĩ, hắn liền đưa y đến chữa trị cánh tay, nếu không có, cả hai xem lại những thước phim cũ từ thập niên 90. Buổi tối, ngoại trừ ôm ấp cũng chỉ có ôm ấp, thi thoảng Triệu Tử Đoạn có hứng trí muốn ngắm biển, muốn dạo phố, hắn đều nhất nhất đáp ứng.

Tháng tư, anh đào rực rỡ, cơn gió thổi xào xạc cánh hoa rơi rụng đầy ban công, theo khe cửa luồn vào phòng khách. Hoàn Nhan Viên Hạo ngắm nhìn Triệu Tử Đoạn mê mỏi ngủ, hắn lấy chăn dày đắp kín cơ thể y. Dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, Hoàn Nhan Viên Hạo tỉnh táo lạ thường, hắn nâng bàn tay y áp vào ngực, thi thoảng lại hôn lên đó. Suốt một đêm qua không ngủ, mờ sáng, Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ khàng đeo vào ngón áp út Triệu Tử Đoạn một chiếc nhẫn, chiếc còn lại, hắn ngơ ngẩng hồi lâu rồi tự đeo cho bản thân.

Triệu Tử Đoạn vẫn chưa tỉnh, Hoàn Nhan Viên Hạo cũng không muốn đánh thức y, nhẹ nhàng kéo kín rèm cửa sổ tránh đi ánh sáng, thay đổi trang phục ra ngoài. Nửa năm trôi qua như một cơn mộng dài, chậm rãi thay đổi cuộc đời hắn.

Hoàn Nhan Viên Hạo ngồi trong tiệm café cạnh sân bay, đối diện là Vạn Lăng Mặc. Cả hai thong thả dùng điểm tâm, nhìn hương trà nghi ngút, Vạn Lăng Mặc sơ mi trắng quần âu cực kỳ đơn giản, hoàn toàn khác với thường ngày:

- Viên Hạo, cảm ơn!

Hoàn Nhan Viên Hạo lắc đầu, không rõ tâm tình:

- Anh nên cảm ơn cha mới đúng!

Vạn Lăng Mặc nhạt môi cười, bi thương hiện rõ:

- Thật ra tôi cũng không biết ông sẽ vì tôi mà liên hệ với Tổng cục!

- Chuyện của Vạn Thịnh không những là hình sự mà còn là chính trị, nếu không có chuyên án này, tôi cũng không nghĩ được anh chỉ là một quân cờ trong tay cha!

Vạn Lăng Mặc cúi đầu, mớ tóc đen rũ nửa phần trước vầng trán như tạc, hắn đan đôi tay vào nhau:

- Người đời thường chỉ nhìn vào bề ngoài...

Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, đến cùng trong đầu cha hắn nghĩ gì hắn không thể nào đoán nổi. Vạn Lăng Mặc đứa con ngoài giá thú nổi tiếng được yêu chiều vô song, thật sự chỉ là vỏ bọc cho những hoạt động phi pháp của ông. Toàn bộ Vạn Thịnh được điều hành bởi Vạn gia, Vạn Thịnh bị hủy Vạn gia cũng tan. Từ đầu đến cuối Hoàn Nhan trừ ông không một người dính nước bẩn.

Vạn Lăng Mặc nhìn đồng hồ, mỉm cười đứng dậy:

- Đừng nghĩ nhiều nữa, không phải tôi đã nói rồi sao, nếu cậu ở vị trí của tôi, cậu sẽ hiểu!

Hoàn Nhan Viên Hạo tiễn người qua khỏi phòng chờ, lần này Vạn Lăng Mặc xuất ngoại như một cách trốn tránh. Vĩnh Nguyên Trung tướng đầu thú, tuy vậy vì mặt mũi quốc gia, vẫn là xử lý nội bộ. Vĩnh Nguyên Trung tướng được Hoàn Nhan Viên Hạo hắn cung cấp bí mật quốc gia quan trọng, làm điều kiện trao đổi để Vạn Lăng Mặc được an toàn ra đi.

Vạn Thịnh bao năm không chỉ là một tổ chức mafia mà còn liên quan đến gián điệp và quân sự. Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn ánh đèn rực rỡ trong sảnh, cuối cùng vẫn là chính phủ anh minh tối cao, đem hắn đi điều tra chính Vĩnh Nguyên Trung tướng cha ruột hắn, một kích vĩnh viễn triệt để sự nghiệp quan trường của gia tộc Hoàn Nhan.

Thanh âm đều đều trên loa thông báo khởi hành, Hoàn Nhan Viên Hạo bên ngoài vẫy tay tạm biệt Vạn Lăng Mặc, tâm trạng khó có thể miêu tả bằng lời. Hắn vừa xoay người, liền thấy Phùng Gia Hỷ vội vàng băng qua đám đông chen chúc lao đến, gương mặt ủ dột tràn trề nước mắt. Phùng Gia Hỷ không kịp lúc, người cũng đã đi. Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn một thân mỹ nhân phủ phục bám lấy vạt áo quản lý, có chút đồng bệnh tương liên.

Trên đường về, Hoàn Nhan Viên Hạo ghé qua tiệm hoa quen thuộc, chọn một bó mao lương đỏ, y đặt hoa lên ghế phụ, nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên bàn tay, mỉm cười hình dung bộ dáng hạnh phúc của Triệu Tử Đoạn. Vừa ra khỏi thang máy, Hoàn Nhan Viên Hạo đã thấy Triệu Tử Đoạn tựa lưng trước bức tường đối diện. Hoàn Nhan Viên Hạo kinh ngạc lại gần:

- Em đợi anh?

Triệu Tử Đoạn không nói gì chỉ đơn thuần nắm lấy tay hắn, đôi nhẫn cũng vì thế mà leng keng va chạm. Hoàn Nhan Viên Hạo đặt bó hoa vào tay còn lại của y:

- Tặng em! Lần sau đừng ra đây đợi anh! Ngốc thật!

Triệu Tử Đoạn huyền mâu khẽ cau lại, phản chiếu sắc đỏ mao lương ma mị:

- Không phải ngày trước anh cũng đứng đây đợi em sao!

Hoàn Nhan Viên Hạo ngượng ngùng thấy rõ, thời gian Triệu Tử Đoạn chuyển đi, hắn không tìm được y, mỗi ngày đều chôn chân trước thang máy với mong muốn nếu y tình cờ quay về thì hắn liền có thể nhìn thấy. Hoàn Nhan Viên Hạo thấp giọng:

- Anh không có!

Triệu Tử Đoạn không phản bác, chỉ cười, môi mượt như đóa hồng. Y vừa rồi rảnh rỗi xem lại camera, phát hiện không ít chuyện, đều vô cùng cảm động. Cả hai song song vào nhà, Triệu Tử Đoạn chú tâm cắm hoa, không nhìn Hoàn Nhan Viên Hạo mà nói:

- Em muốn cầu hôn anh thì phải làm thế nào?

Hoàn Nhan Viên Hạo lơ đãng cởi áo khoác, cười đùa:

- Với em thì anh không có điều kiện!

Triệu Tử Đoạn từ bao giờ đã đến cạnh Hoàn Nhan Viên Hạo, y ngước mắt nhìn hắn, huyền mâu trong trẻo không chút vẩn đục. Triệu Tử Đoạn dịu dàng ôm lấy Hoàn Nhan Viên Hạo:

- Anh làm người thương trọn đời của em được không!

Hoàn Nhan Viên Hạo sững sờ, môi mấp máy nhưng cổ họng không thể thốt nên lời, tim hắn đập mạnh, có thể nghe rõ từng nhịp một vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Triệu Tử Đoạn hôn phớt lên môi hắn, thì thầm:

- Đây không phải là câu hỏi!

Hoàn Nhan Viên Hạo chẳng rõ lệ từ đâu trượt dài trên mi mắt, một khối cay nóng xộc lên sống mũi, hắn đáp trả nụ hôn của y, vòng tay càng thêm siết chặt:

- Tử Đoạn này, trước đây em bao nuôi anh, anh còn chưa có cơ hội phục thù đâu!

Triệu Tử Đoạn nhếch môi, thành thật:

- Em không nhiều tiền như vậy!

Hoàn Nhan Viên Hạo gối đầu lên vai y, ôn nhu xoa xoa lưng áo:

- Đến nhẫn anh cũng đã trao, em lại cướp lời cầu hôn của anh! Anh hiện tại trái tim đang tan vỡ...

Triệu Tử Đoạn bật cười, y hơi lùi lại:

- Vậy anh muốn sao?

Hoàn Nhan Viên Hạo khụy một chân, cắn lấy ngón tay y:

- Tử Đoạn, để anh nuôi em cả đời nhé!

Triệu Tử Đoạn đến chớp mắt cũng không cần, lập tức nhào vào lòng đối phương, cười đến vui vẻ:

- Vậy anh phải đồng ý em trước!

Hoàn Nhan Viên Hạo ngả người ra sàn, hắn cùng y lăn lộn:

- Được, anh trọn đời là người thương của riêng em!

Triệu Tử Đoạn coi như đủ thỏa mãn, đủ hài lòng, không phản bác nữa. Hoàn Nhan Viên Hạo một lúc lâu hít hà hương thơm trên tóc y mới nói:

- Tử Đoạn này, chuyện giấy tờ...

Triệu Tử Đoạn đưa bàn tay lên ánh đèn, nhìn luồng sáng phản chiếu:

- Em biết rồi, em thật sự không quan tâm đến! Em đã tự mình đi trình diện Tổng cục, kết quả lại biết được anh đã sắp xếp đường lui giúp em!

Hoàn Nhan Viên Hạo luồn tay vào áo y, vuốt ve thân thể quen thuộc. Triệu Tử Đoạn lại tiếp tục:

- Em nghĩ anh về sau đừng nên đến văn phòng luật nữa!

Hoàn Nhan Viên Hạo ngạc nhiên:

- Sao vậy, em không thích nơi đó anh có thể chuyển việc!

Triệu Tử Đoạn dựa sâu vào lòng đối phương, nhàn nhạt:

- Vẫn là nên để em xây dựng sự nghiệp bao nuôi anh, anh chỉ cần ở nhà làm bình hoa thôi!

Hoàn Nhan Viên Hạo tối tăm mặt mũi, không biết phải đáp lời thế nào. Triệu Tử Đoạn càng thêm tâm đắc với ý kiến bản thân, vẽ ra cả viễn cảnh Hoàn Nhan Viên Hạo mỗi ngày đều đặn nấu ăn đợi y trở về.

Hai năm sau.

Chiếc ô tô sang trọng lao vun vút trên cao tốc, Triệu Tử Đoạn kính râm che kín huyền mâu, suit ba lớp nghiêm chỉnh đang thong thả nhấp một ngụm café, thi thoảng lại lướt nhìn đồng hồ. Bên cạnh y, Hoàn Nhan Viên Hạo cẩn trọng lái xe.

- Chưa trễ đâu, em đừng vội!

Triệu Tử Đoạn khẽ nới lỏng cravate, bất lực nhìn dấu hôn đỏ đến chói mắt trên làn da trơn bóng:

- Vì ai?

Hoàn Nhan Viên Hạo che miệng cười, thản nhiên:

- Anh là người bị hại, Tử Đoạn câu dẫn anh!

Triệu Tử Đoạn nhếch môi, hạ mắt kính, thì thầm vào tai Hoàn Nhan Viên Hạo:

- Dù sao cũng đã trễ...thêm một lần nữa đi...

Hoàn Nhan Viên Hạo cắn lấy vành môi y, nhớ lại tình cảnh ngày trước:

- Tử Đoạn của anh, cao tốc không được dừng xe!

Triệu Tử Đoạn thoải mái cười, hôm nay y về quê dự lễ khánh thành một trường tiểu học, mà y cùng Hoàn Nhan Viên Hạo chung tay xây dựng. Triệu Tử Đoạn nhìn ánh nắng mùa xuân đọng trên hàng cây ven đường, ngả đầu vào vai Hoàn Nhan Viên Hạo:

- Cảm ơn anh vì đã lưu lại trong đời em!

Hoàn Nhan Viên Hạo sau bao năm nghe lời yêu thương cảm xúc vẫn xao động như thuở nguyên sơ. Hắn xoa xoa lên ngực trái Triệu Tử Đoạn:

- Nhà anh ở đây, anh làm sao có thể đi đâu! 

_________Hoàn__________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.