Ngụy Thiệu Viễn đưa tay ra: “Sao thế, ngủ không được à?”
“Ừm.”
“Đang nghĩ về chuyện của Chung Doãn sao?”
Trí Trí gật đầu, dựa đầu vào vai anh, lúng túng nói: “Cậu ấy sẽ ổn chứ? Y học hiện nay phát triển như thế, ngành phẫu thuật thẫm mỹ cũng rất tân tiến, vết thương trêи mặt cậu ấy nhất định sẽ được chữa khỏi đúng không?”
Ngụy Thiệu Viễn cúi đầu nhìn cô, không nói gì.
Anh ghen cả ngàn năm, cũng không nghĩ tới cũng có lúc bản thân mình ghen với cháu của mình.
Trí Trí khẽ đụng tay anh: “Sao anh không nói gì vậy?”
“Em có biết khi Chung Doãn còn nhỏ đã từng chọc tổ ong không?”
“Hả?”
“Tầm khoảng 5, 6 tuổi, lúc đó anh cũng không lớn, bà nội thường lệnh cho ba anh đón anh về nhà chơi mấy ngày, nên cũng thường chơi cùng nó. Từ khi còn nhỏ nó đã là một đứa gan dạ, cũng thường xuyên nhân lúc người lớn không chú ý liền lén đi trèo cây. Ba mẹ nó muốn đưa nó đi học đàn violin, khi nó lười biếng trốn học liền trèo lên cái cây ở trước cửa, anh giúp nó giữ bí mật, không dám báo cho người lớn biết. Có một lần nó phát hiện có tổ ong trêи nhánh cây, liền bẻ cành cây chọc tổ ong, kết quả bị ong đốt đầy đầu, hơn nữa còn bị té từ trêи cây xuống, dọa cả nhà sợ chết khϊế͙p͙.”, Trí Trí nào ngờ Chung Doãn lúc nhỏ lại nghịch ngợm như vậy, nghe vậy liền ngây cả người: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó liền đưa nó đến bệnh viện, may là nó mặc quần áo dày, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-nguoi-tri-tri-tro-ve/1806502/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.