Mặc dù có thể còn cả ngàn từ, nhưng cô có thể viết trong 20 phút, cũng có thể viết xong trong 2 tiếng đồng hồ.
Ngụy Thiệu Viễn không thể nhịn được nữa, xuống giường ôm lấy cô, trở tay lấy laptop của cô.
“A, em vẫn chưa viết xong!”, cô giãy giụa trong lòng anh, duỗi cánh tay cố với lấy laptop.
“Viết chưa xong, cũng giống như công việc của anh làm mãi cũng không xong, cho nên sức khỏe vẫn là trêи hết.”, anh áp cô trêи giường: “Thời gian có hạn, em thật sự muốn bỏ rơi anh một mình ở đây sao?”
“Anh có thể làm công việc của anh…”
“Anh đã làm xong rồi.”
“Vậy để em làm xong đã.”
“Không được, lại đây với anh trước.”
“Vẫn nên để em viết xong trước chứ, mấy ngày nay tiền nhuận bút của em có hơn một ngàn, a…”
Cô chưa nói xong, Ngụy Thiệu Viễn không ngó ngàng gì tới hôn lên môi cô, sờ mó một trận, mới nói: “Anh ra hai ngàn!”
“…”
Trí Trí bị ăn sạch, hai người càng ngày càng hài hòa, cô vẫn còn là lính mới trêи con đường này, trong khi Ngụy Thiệu Viễn đã là một tài xế kỳ cựu, chầm chậm thử nhiều tư thế, cố gắng làm cô thoải mái, thuận tiện cũng thỏa mãn bản thân.
Lần vừa rồi rất tốt, anh ôm cô tận hưởng dư vị còn lại, Trí Trí cũng đã ngồi dậy mặc quần áo: “Em còn phải viết nốt chương.”
Lúc này Ngụy Thiệu Viễn không còn gì để nói, anh bỗng nhiên ý thức được rằng cô không phải không có biên giới giữa công việc và cuộc sống, mà là cuộc sống bị công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-nguoi-tri-tri-tro-ve/1806493/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.