Kim giờ chỉ 12 giờ, cô vẫn ý chí sục sôi hận không thể viết thêm vạn chữ nữa, nhưng sức lực và tinh thần có vẻ theo không nổi rồi. Ngáp một cái, trong nhóm bạn bè nhảy ra một cái biểu tượng uể oải, kèm thêm chữ: Mỗi tối như thế này đều hy vọng dưới lầu có một quán cà phê, có cà phê tôi còn có thể viết thêm năm trăm năm nữa!
Cô nằm lên bàn nghỉ ngơi, đèn của mấy căn hộ của tòa nhà đối diện vẫn sáng, cô còn chưa muốn ngủ.
Để không quấy nhiễu giấc ngủ của mẹ mình, điện thoại cô cũng không mở âm thanh, đột nhiên lúc này sáng lên, tiếng ong ong ở trêи bàn chấn động. Cô liếc mắt nhìn màn hình, lập tức thẳng người dậy nhấn nút nghe: “Alo?”
Âm thanh của Ngụy Thiệu Viễn vang lên bên tai: “Là anh, chưa ngủ à?”
“Vâng ạ, còn đang viết văn.”, cô cố gắng điều chỉnh hạ giọng xuống, không muốn bị anh nhìn ra cảm xúc của cô: “Vậy, muộn thế này rồi, anh có chuyện gì không?”
“Không có gì, anh vừa mới ra khỏi công ty, có đi ngang qua quán cà phê dưới lầu, anh có mua cà phê đây, em muốn uống không?”
“A? Anh bây giờ…”
“Ừm, anh bây giờ ở dưới lầu nhà em.”
Trí Trí có một loại ảo giác, không biết từ lúc nào cô có thần may mắn bên cạnh, từ trước đến nay mới có được một lần cầu được ước thấy, đến ước muốn nhỏ nhoi có ly cà phê cho tỉnh người cũng không bị bỏ qua.
Cô nhanh chóng khoác áo lên vai rồi xuống lầu. Ngụy Thiệu Viễn vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-nguoi-tri-tri-tro-ve/1806485/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.