Hai người ngồi trong xe tùy tiện nói chuyện vài câu, chủ đề về buổi biểu diễn ngày hôm nay. Chung Doãn nói: “Hôm nay là lần đầu tiên ba nhóm cùng biểu diễn, không thể xảy ra sự cố, huống chi ở buổi biểu diễn còn có rất nhiều diễn viên khác. Không có cách nào đưa cô đến hậu trường. Tôi đồng ý, nhưng chị Vãn sẽ không đồng ý, đợi lần sau có cơ hội chúng ta sẽ lại nói tiếp.” “Ừ, không sao đâu. Thật ra hôm nay tôi đã thu hoạch được không ít.” Giang Trí Trí rất cảm kϊƈɦ, “Anh nói tới chị Vãn là người quản lý của anh à?” “Đúng vậy! Chung Hướng Vãn, tên rất dễ nghe đúng không? Thật sự là một sư tử hà đông đấy!” Anh cười khó khăn, “Cô ấy chính là quản lý của một nhóm chúng tôi, vì thế nên nhân khí của chúng tôi rất cao” “Cô ấy họ Chung, vậy hai người là chị em à?” “Chuyện cười gì vậy?” Cậu phủ nhận, rồi liền giải thích, “Chẳng qua tôi thực sự là lấy họ của cô ấy, Chung Doãn là nghệ danh thôi.” “Vậy tên thật của anh là gì?” Câu hỏi này chỉ là do tò mò. Cô lên mạng tìm kiếm tư liệu về anh ta, tên thật cũng không được công bố. Có lẽ, không cần suy nghĩ cũng biết sau lưng anh ta có được sự hậu thuẫn. Chung Doãn nhìn cô: “Muốn biết à? Hỏi Ngụy Thiệu Viễn đó, anh ấy cái gì cũng biết.” “Anh với anh ấy rất thân à?” “Cô có phải là đã muốn hỏi từ sớm rồi không? Cảm thấy quan hệ giữa tôi và anh ấy không bình thường?” Cậu dường như một chút cũng không để ý, “Mọi người đều cho rằng như vậy. Ngay cả trong nhóm chúng tôi cũng có vài người cho rằng tôi có thể làm nhóm trưởng không phải là vì tài nghệ hay là sự nỗ lực, mà là vì có ngọn núi để dựa là Ngụy Thiệu Viễn nâng đỡ.” “Tôi hiểu, vì vậy anh mới muốn nỗ lực hơn nhiều so với người khác?” Trí Trí có chút hiểu được tình cảnh của anh ta. Chẳng là trước đó, cô cũng thường bị người khác nhắc đến là con gái của Giang Phức Lan. Mẹ cô cũng không để ý việc cô là người bị phụ thuộc. Hy vọng cô sẽ học kinh tế và quản lý rồi đến công ty của mẹ cô làm việc, con đường tương lai cũng vì cô mà vạch ra sẵn. Cuối cùng, cô lại chọn lựa chuyên ngành hộ lý. Trở thành một nữ điều dưỡng, cũng là muốn chứng minh rằng tự bản thân cũng có thể nỗ lực làm tốt được một việc. Ai ngờ Chung Doãn nói: “Không! Bọn họ càng nỗ lực là tốt vì cũng để chứng minh bằng sự nỗ lực của bản thân là tốt nhất. Nhưng cũng không bằng có nơi vững chắc để dựa vào.” Phốc, miếng phô mai trong miệng Trí Trí xém chút bị phun ra. Anh lại hỏi tiếp: “Cô là tác giả ngôn tình hay là tác giả…? Ngụy Thiệu Viễn và tôi, cô cảm thấy ai là người “công” hơn?” Trí Trí đang khẽ ɭϊếʍ những ngón tay bị dính bơ sốc đến đơ người. Chung Doãn nói: “Xem ra là tác giả viết truyện ngôn tình rồi. Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ cho cô vài tư liệu thực tế sưu tầm, cô về sau cứ thong thả mà viết.” Cô rốt cuộc cũng hồi thần lại, nhìn anh ta muốn xuống xe, hỏi: “Anh bây giờ là muốn về nhà à?” “Không về nhà thì đi đâu?” “Tôi tưởng rằng anh sẽ cùng với những người khác trong nhóm đi ăn quán đêm gì nữa chứ…?” Cô càng nói càng nhỏ, vẻ mặt của Chung Doãn như khắc lên dòng chữ cô ngốc này có lẽ xem quá nhiều tiểu thuyết rồi. “Nghệ sĩ cũng cần nghỉ ngơi thật tốt, đúng không?” Cô phản ứng lại, vội vàng giúp bản thân tự mình giải vây. Việc này cũng không thể nào trách cô được nha. Vừa nãy Ngụy Thiệu Viễn cũng nói nghệ sĩ phải kiểm soát cân nặng không thể tùy tiện ăn uống được. Chung Doãn trong nháy mắt đã ăn hết một hộp bánh đầy calo rồi. “Cô muốn biết lịch trình được sắp xếp hằng ngày của tôi à?” Anh rất hiểu nỗi nghi hoặc của cô, “Tôi quay về đưa một bản cho cô, cô đưa tôi số điện thoại để tôi lưu lại chút.” Trí Trí vội vàng rút từ trong hai lớp sau của quyển sổ tấm danh thϊế͙p͙, khúm núm đưa cho anh. Anh lấy điện thoại di động ra lưu số của cô vào, lại thêm Wechat của cô, gửi thêm hình bộ xương màu đen vẫy chào với cô. Mí mắt cô giật giật. “Điện thoại anh có thể dùng được không?” “Được chứ! Lần trước ở nước ngoài tập huấn không cho dùng, xuống máy bay rồi cũng phải trả lại cho tôi. Bình thường không khoa trương lắm, dùng điện thoại đều có thể liên hệ được.” “Ừ.” Chung Doãn xuống xe, nhìn thấy Ngụy Thiệu Viễn từ bóng cây đi ra, quay đầu gọi Trí Trí: “Kìa!” “Chuyện gì vậy?” “Cô cũng không nên nghe Ngụy Thiệu Viễn nói gì cũng đều là tin cả.” Anh ta tỏ vẻ sự đồng cảm, nhưng cô rất nghi hoặc, đây là có ý gì…? Chung Doãn phất tay rời đi. Ngụy Thiệu Viễn bước lên xe lại, khó chịu cau mày nói: “Xe của tôi hôi một ngày một đêm rồi.” Trí Trí nhịn không được cười: “Có thể không bớt, nói không chừng có thể hôi hết ba ngày.” Tiếng cười của cô mang theo chút giọng mũi, có sức thu hút đặc biệt. Chân mày Ngụy Thiệu Viễn giãn ra, khởi động xe nói: “Đến ngồi phía trước đi, tôi đưa cô về.” Cô ngoan ngoãn ngồi lại ghế phó lái, cố ý ngồi sát cạnh cửa, không dám ngồi quá gần anh: “Trêи người tôi còn bám mùi sầu riêng. Thật xin lỗi anh, tôi không biết anh không thích sầu riêng như vậy!” “Tôi không phải không thích, chẳng qua phải nhìn xem người ăn là ai.” Cô bên cạnh cười đến xinh đẹp, cho dù bây giờ vừa mới ăn sầu riêng, anh cũng có thể cùng cô hôn môi. Anh bị suy nghĩ của bản thân là kϊƈɦ động một chút, bây giờ nghĩ đến chuyện hôn môi, có phải là nhanh quá rồi không? Xe không chuyển động cả nửa ngày trời, Trí Trí nhìn anh như đang thất thần, nhắc nhở nói: “Ngụy Tổng?” “Ừm.” Anh ho vài tiếng, chuyển đề tài nói, “Vừa rồi các cô đã nói những gì?” “Cũng không có gì, đều nói về buổi biểu diễn tối qua, quản lý của anh ấy, còn có…” “Còn có cái gì?” Còn có quan hệ giữa hai người. Trí Trí xấu hổ uyển chuyển hỏi: “Nghe nói các anh quen biết rất lâu rồi?” “Cũng đủ lâu rồi, nên những gì biết đều biết cả. Cậu ta nhỏ hơn cô hai tuổi, từ nhỏ đã yêu thích ca hát. Chẳng qua nếu không có tôi từ phía sau hậu thuẫn, cậu ta sợ rằng còn chưa được xuất đạo.” Woa, nuôi từ nhỏ! Chẳng qua tuổi còn quá nhỏ, chắc là ngựa tre? Hoặc là năm thượng? “Cô đang nghĩ gì vậy?” Những suy nghĩ bậy bạ của cô đều viết lên mặt cả rồi, Ngụy Thiệu Viễn liếc mắt nhìn cô nói: “Những lời Chung Doãn nói với cô không cần biết là điều gì, đều không được hoàn toàn tin tưởng.” Trí Trí lại cười: “Anh biết không, ban nãy anh ấy cũng nói y hệt những lời của anh vậy!” “Cậu ta bảo cô không nên tin những lời nói của tôi à?” Anh hừ lạnh, còn trông chờ vào tên nhóc kia tri ân báo đáp à, đây là mượn cơ hội trả đũa anh đây mà. “Ừm, chẳng qua tôi cảm thấy anh ấy không có ác ý.” “Thế cô tin không? Lời tôi nói, cô sẽ tin à?” Trí Trí run run: “Tôi đối với Ngụy Tổng anh không hiểu biết nhiều, nhưng cũng biết rằng anh không phải là loại người đi lừa gạt người khác.” “Ừm, nhưng mà?” Đè nén lại cảm xúc trước, những loại lời nói như vậy sau thường có những ý chuyển ngoặt. “Nhưng mà… từ lúc tôi còn nhỏ, mẹ đã dạy tôi chỉ tin bảy phần lời người khác nói, không thể tin hoàn toàn được. Đã nói chuyện đều phải giữ chút lại, đối với người khác tất nhiên cũng không thể tin hoàn toàn. Tôi cảm thấy lời nói của hai anh đều có ý này.” Ngụy Thiệu Viễn không nói gì nữa. Trí Trí vốn tưởng là anh có phải tức giận rồi hay không, lén lén đánh giá vẻ mặt của anh, nhưng lại không giống cho lắm. Anh nhìn phía trước lái xe, vẻ mặt đầy ôn hòa, dáng vẻ dường như đang có tâm sự, làm người khác đoán không ra. Anh thật sự rất đẹp trai, Trí Trí nghĩ. Khí chất rõ ràng đầy sự xâm lược chiếm hữu nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự ôn nhu dịu dàng. Hình mẫu người đàn ông khi lái xe quả thực nhìn khí chất hơn bình thường. Cô cũng đã từng viết qua về hình mẫu đàn ông như vậy. Có lúc cùng nữ chính lăn trêи giường được miêu tả siết chặt vòng eo mảnh khảnh của nữ chính, giống như lúc lái xe tay nắm chặt vô lăng, loại thao tác đầy cảm xúc này…A, có phải là cô nghĩ quá rồi không? Mặt cô đỏ lên, sao nghĩ tới anh là nghĩ tới thể loại YY vậy? Một bước liền trực tiếp lăn trêи giường là cái gì vậy, thật là quá không tự nhiên rồi. Ngụy Thiệu Viễn đưa cô về đến nhà, hỏi: “Cô về muộn như thế này, mẹ cô có lo lắm không?” Trí Trí lắc đầu: “Bà ấy hai ngày nay nằm viện rồi, buổi sáng tôi đến thăm bà ấy.” “Bệnh tình của bà ấy lại nghiêm trọng à?” “Bệnh tình của bà ấy chính là như vậy, qua một thời gian vẫn là cần truyền dịch. Điều trị mấy ngày mới tương đối tốt, chỉ là có chút tốn kém thôi! Vì vậy, tôi mới muốn thật nhanh viết một cuốn truyện khác để kiếm tiền!” Trí Trí mỉm cười tự động viên bản thân mình, nói với anh, “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, hôm nay tôi thu hoạch được rất nhiều.” Mặc dù bây giờ đã trễ, nhưng cô vẫn có rất nhiều linh cảm, về nhà liền viết ngay phần mở đầu. Ngụy Thiệu Viễn gật đầu, nhìn cô mở cửa xe không nhịn được gọi: “Giang Trí Trí!” “Hử?” ”Cô có thể tin ở tôi, bất kể là chuyện gì, đều có thể tin tôi!” … Tác phẩm mới về giới giải trí thuận lợi ngoài dự đoán. Loại thuận lợi này ngược lại không phải số liệu tốt, nhân khí cao, mà chỉ là xúc cảm viết bản thảo mà nói, thật là rất trôi chảy. Trí Trí buổi tối hôm đó trở về liền động bút, cũng không biết đã viết bao nhiêu chữ, lúc sau có chút mệt mỏi liền nằm sấp trêи bàn ngủ gục. Khi tỉnh dậy, nhìn lại thì đã viết được gần bảy ngàn chữ rồi. Điều này làm cô vui mừng quá rồi. Cô đã rất lâu rồi không viết đến say mê như vậy. Nhất là vạn sự khởi đầu nan, phần mở đầu của câu truyện lúc nào cũng khó viết nhất, hành văn liền mạch như vậy, không thể nghi ngờ gì điều này chính là điềm tốt. Chuyến trải nghiệm này quả thật không toi công, Chung Doãn thật sự đã giúp cô rất nhiều. Tất nhiên còn có Ngụy Thiệu Viễn, cho dù là không trực tiếp giúp đỡ, nhưng cô lại luôn cảm thấy anh mới là người giúp đỡ cô nhiều nhất. Cô gọi điện thoại cho Phương Như báo cáo tình hình, Phương Như đầu dây bên kia mặt đầy mê muội: “Chung Doãn đẹp trai lắm phải không? Tớ nói cho cậu nghe, tớ tuyệt đối xem trọng anh ấy! Việc anh ấy nổi tiếng chỉ là chuyện sớm muộn thôi!” “Anh ấy là nghệ sĩ của công ty các cậu, cậu tất nhiên sẽ nói như vậy.” “Không phải, tớ là tin tưởng giá trị nhan sắc và tài hoa của anh ấy, còn có năng lực của chị Vãn! Chính là quản lý của anh ấy! Cô ấy rất giỏi, bây giờ bất quá chỉ là rồng dạo chơi chỗ nước nông, cô ấy tuyệt đối là người quản lý kim bài.” Điểm này Trí Trí lại tin tưởng, mặc dù chỉ gặp mặt qua một lần, nhưng Chung Hướng Vãn tiến lùi rất hợp lý, nhìn ra được là kiểu người khéo léo nhanh nhẹn. Người kiêu ngạo bất nguyên tắc như Chung Doãn đều bị cô ấy quản lý, nhất định là rất có tài bản lĩnh phục người. Kỳ thực cô nghĩ, nói không chừng người quản lý Chung Hướng Vãn này thấu hiểu nội tình bên trong ngành giải trí và sẽ có nhiều câu chuyện hứng thú khác nhau. Nếu như có thể, cùng cô ấy giao lưu trò chuyện một chút, nhất định sẽ có nhiều góc nhìn không giống nhau. Cô đem suy nghĩ này nói với Phương Như, Phương Như liền nói: “Người khác còn dễ nói chuyện, chị Vãn tớ cũng không dám trêu chọc. Cô ấy sẽ làm cho cậu như ăn trong miệng một cái đinh mềm, có thể khiến cậu khó chịu mấy ngày trời. Chẳng qua cậu có thể đi tìm Ngụy Tổng, chỉ cần lời nói của anh ấy, cùng ai nói chuyện lại không được?” “A, lại tìm anh ấy à…? Tớ không muốn xấu hổ lại gây phiền phức cho anh ấy nữa.” “Có gì mà xấu hổ chứ? Còn nói là…” Phương Như thay đổi vẻ mặt nhiều chuyện, “Anh ấy đối với cậu nói cái gì hay làm cái gì, các cậu phát triển tới bước nào rồi?” Mặt Trí Trí nóng rần lên: “Sao cậu luôn kéo anh ấy vô cùng với tớ vậy?” “Ơ, đây không phải là tớ lôi kéo à? Lễ kỉ niệm thành lập trường tối hôm đó, anh ấy quả thực như là sủng thê trong sách bước ra vậy? Rồi lái xe chở cậu đi, mọi người đều thấy cả.” Phương Như dừng một chút, “Còn có sự kiện cậu không biết à? Ngày đó Tô Thiến làm dơ quần áo của cậu, không phải rất kiêu ngạo sao? Sau đêm đó công ty Ngụy Thiệu Viễn liền đình chỉ cùng lúc công ty tài chính và kinh tế của Tô Thiến hợp tác. Nghe nói vì cô ta đắc tội với Ngụy Thiệu Viễn, bị ông chủ của cô ta mắng đến mức thậm tệ. Tuy rằng không trực tiếp cuốn gói, nhưng chính cô ta cũng bị làm mất mặt mũi đi xuống, nên mới vừa từ chức.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]