Chương trước
Chương sau
Lý Lân ngủ được thực trầm.

Hắn biết được tối hôm qua Khải Nguyên thò tay ôm mình, nhưng vì lúc đó hắn đã quá mệt, cả ngày hôm qua chờ đợi Khải Nguyên trở về, lo lắng nôn nóng không nghỉ ngơi đầy đủ, đến yến tiệc lại gặp chuyện không vui, cảm xúc chất chứa lâu ngày bùng phát hắn khống chế không nổi, cho nên hắn đau đầu. Đau đầu thì chỉ có thể ngủ mới hy vọng có thể bình phục. Khải Nguyên thích ôm, để hắn ôm đi.

Sáng sớm thức dậy, theo lệ liền có hạ nhân vào bưng nước bưng khăn, trợ hắn mộc dục canh y. Lý Lân thấy được nhóm hạ nhân bước vào thấy Khải Nguyên ở bên cạnh hắn cũng chỉ im lặng, đang làm gì liền làm nấy, Lý Lân trong bụng thầm gật đầu.

Hiểu chuyện, xem như đáng tin.

Lẳng lặng vẫn làm gì liền làm nấy, Lý Lân xử lý xong việc cá nhân, bắt đầu công việc ngày mới, thì là xem nốt tấu chương hôm qua do quá mệt mỏi hắn để đó chưa kịp xem.

Khải Nguyên vẫn như ngọn đèn cầy, ở nơi đó nhìn hắn, nhưng không nói cái gì.

Khải Nguyên nhìn hắn, hắn không nhìn, nhưng cũng đang âm thầm để ý Khải Nguyên.

Việc hôm qua, hắn ghi nhớ. Hắn quan sát Khải Nguyên, muốn từ trên người Khải Nguyên tìm xem có dấu vết gì khác lạ, cũng là tìm xem hắn có một cái cớ nào đó để bào chữa cho Khải Nguyên hay không.

Dù sao, hắn vẫn là không muốn buông người này.

Đáng ghét, hắn đã nghĩ muốn đem người thứ ba kia ném đi thật xa.

Hắn thật nghĩ, nếu có thể thả tay, làm một hôn quân thì thật tốt. Hôn quân tiếng xấu ngàn năm, cũng là kẻ thủ phạm gây ra nước mất nhà tan, nhưng ít ra bọn họ sống thực khoái nhạc.

Nghĩ về cái khác đi, Lý Lân tự nhủ. Hắn nếu còn nghĩ muốn phá hoại, có khi hắn sẽ xuống tay phá hoại thật.

Có trong tay quyền lực, phải học được khống chế nó.

Hắn thật vất vả học được, mười mấy năm từ năm hắn chỉ còn một thân một mình cho tới lúc này, hắn đã học được, đổi lại là vài lần hắn quyết định sai lầm khiến kẻ khác chết thảm, vài lần là hắn do dự không quyết khiến kẻ khác chết thảm, vài lần hắn nhường nhịn, để kẻ khác leo lên đầu của hắn tác oai tác quái, khiến thuộc hạ của hắn lao lực mà sơ sẩy, trở thành tàn phế.

Có những thứ có được không dễ dàng, hủy đi lại rất dễ.

Lén lút nhìn Khải Nguyên, Lý Lân đặt tay lên ngực.

Quý Phương đã hỏi hắn, hắn có hối hận không?

Có hối hận không?

Hắn cũng không biết nữa.


Hắn là thực hy vọng Khải Nguyên nói thật. Chỉ cần Khải Nguyên nói không còn người nào khác ngoài hắn, chuyện quá khứ, hắn có thể xem như xong.

Hắn là thực hy vọng, mình không tin nhầm người.

Lý Lân còn đang thần du, chợt có người vào báo với hắn, mấy vị tiểu điện hạ lại quấy khóc.

Hắn nghe thấy, vừa theo thói quen bước ra khỏi cung, bất chợt hắn giật mình, trong lòng lạnh xuống. Hắn xoay lại, lấm lét nhìn Khải Nguyên.

Khải Nguyên hẳn là nghe được mình có hài tử đi?

Hắn chưa nói với Khải Nguyên rõ ràng về việc này. Khi Khải Nguyên vừa trở về kinh thành, hắn định chọn thời cơ tốt liền cáo bạch, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện, cho nên tâm trạng của hắn xuống rất nhanh, cũng không có tâm tư nói cái gì nữa.

Lý Lân thấy được, Khải Nguyên thần thái rất nhanh chóng hạ xuống, sau đó là một bộ dạng phòng thủ, đem theo hương vị nguy hiểm, tựa như một con thú bị thương, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn người. Lý Lân thấy như vậy, hắn mới nhớ, trước mặt hắn, kia nhưng là trên sa trường gặp thần cản thần gặp phật giết phật nam nhân. Hắn ở trong cung lâu quá, theo triều đình quan lại cân tâm đấu giác nhiều quá, trong một sát na liền quên mất, thượng chiến trường nam nhân là một bộ dạng như thế nào.

- Ta đã giải tán hậu cung, một phi tần cũng không lưu lại.

Lý Lân lập tức nói một câu. Hiểu lầm không nên dùng lời nói quanh co để bào chữa. Nếu nói thật còn có thể đổi lại được tín nhiệm.

Một câu này, thành công đem lực chú ý của Khải Nguyên chuyển dời đi.

- Ngươi, Quý tiên sinh, trong triều đại thần, tất cả đều nói ta cần hài tử để ổn định căn cơ. Quốc gia cần ta một hài tử, ta liền đi chủng trồng. Nhưng ta là cần ngươi, cho nên...

Lý Lân ngập ngừng một lúc, thùy hạ mắt:

- Ta nhớ rất kỹ, ngươi hứa với ta, cho dù có hài tử, ngươi cũng không bỏ ta. Ta chỉ là nghĩ, ngươi nếu trở về, hội chướng mắt đám người ta tuyển vào trong cung kia, cho nên ta liền giải tán hậu cung. Ta giữ lại hài tử, vì bọn chúng là thân tử nữ của ta, ta không muốn bọn chúng lưu lạc tha hương, sống cuộc sống không có đủ mặt phụ mẫu, sẽ rất khổ sở.

Nguyên một nhóm hài tử của hắn, sau bốn tháng liền tách ra khỏi thân mẫu, đưa đến cho vú nuôi chăm sóc. Còn thân mẫu, người gia cảnh bình thường, vì muốn sống mà cam kết im lặng, hắn cho một khoản tiền, đưa đi thật xa, còn như người bối cảnh quá lớn, không thể im hơi lặng tiếng, lại có khả năng ảnh hưởng lên nhi tử của hắn, hắn liền tìm cớ triệt điệu.

Cũng không hiểu thế nào, một đám hài tử đó thích khóc nháo, nhưng khi hắn đến chơi một lúc, bọn chúng liền hết khóc nháo.

Hắn đã nghĩ, cả đời của hắn, không có thân mẫu, thân phụ thì từ năm hắn mười một tuổi đã bỏ mặc hắn. Người hắn nhớ vẫn là mẫu phi, kế đến là gia gia. Khi đó trong ký ức của hài tử, cái gì cũng thực lớn, cũng thực vĩ đại, người nào cũng có thể một tay che trời, cũng là nơi để hắn gặp chuyện thì trốn về kêu khóc. Trí nhớ của hài tử cũng khá đơn giản, yêu ghét hận thù rõ ràng, chỉ cần người nào tốt, hắn sẽ nhớ người đó. Hắn năm đó không biết bọn họ đã làm cái gì, hắn chỉ biết, khi ở trong cung của mẫu phi, ở trong cung của gia gia, hắn sẽ an toàn.

Lúc này hài tử của hắn còn chưa hiểu chuyện, vậy thì hắn sẽ nuôi lớn, dạy hài tử hiểu chuyện, thân mẫu không cần nhớ, chỉ cần nhớ kỹ hắn là thân phụ, không vì bất kỳ cái gì mà chống đối lại hắn, vậy thì tốt.

Hơn nữa, hắn nghe nói hài nhi sinh ra rất dễ chết non. Hắn tuyệt không muốn hài tử chết non. Hắn sẽ thấy tiếc nuối, cũng sẽ kinh hoảng, vì hắn hiện tại có lẽ đã không thể nào lại tiếp tục đi chủng trồng được nữa. Quãng thời gian đó quá đen tối, để lại trong hắn ấn tượng quá sâu, mỗi khi nghĩ lại, chính hắn cũng thấy rùng mình, chính hắn cũng thấy nếu như không bấu víu vào một chút hy vọng đã thành ám ảnh, hắn đã sụp đổ.

Lý Lân không có kinh nghiệm, cái gì cũng nghe người ngoài nói, nghe các vú nuôi nói, cho nên hiện tại, hắn vẫn là đang vừa học vừa thử, chính mình cùng với mấy cái vú nuôi hắn tuyển vào trong cung, chia nhau đi chăm hài tử.

Thấy Khải Nguyên có vẻ mềm hóa, không còn giống như lúc nãy một bộ dạng chọc vào liền tạc, Lý Lân nghĩ nghĩ, nghĩ đến hắn cần phải nói một câu.

- Ta hiện tại là một thân một mình, cũng chẳng khác gì so với lúc ta mới gặp ngươi lần đầu. Chỉ khác một chút là bây giờ không rõ từ đâu nhô ra vài tiểu bảo bảo hồ nháo mà thôi. Còn lại, chẳng có gì khác biệt cả.

Lý Lân nói xong, hắn lấm lét nhìn Khải Nguyên, sau đó lại nhìn ra chỗ khác:

- Kia... Nguyên, cùng ta một chỗ, được sao?

Lý Lân nói xong, chợt có cảm giác hắn trở lại một ngày năm đó, khi hắn hướng Khải Nguyên nói, mình thích Khải Nguyên. Cái tâm trạng không thành công liền xả thân đó, lúc này lại trỗi dậy. Lần này, hắn có may mắn hay không? Lý Lân không biết.

Khải Nguyên không nói gì, yên tĩnh đến mức cả tiếng hít thở cũng trở nên rõ ràng. Người hầu xung quanh hiểu chuyện đã nhanh chóng lui xuống trước. Bọn họ còn ở lại, nghe thấy chuyện không nên nghe, không khéo lại mất mạng.

Lý Lân không thích cái không khí im lặng này. Nó làm cho hắn có cảm giác áp lực. Tim không tự chủ được đập nhanh hơn, Lý Lân đặt tay lên ngực, tự nhủ sẽ không sao. Tuy rằng tự nhủ như vậy, nhưng hắn vẫn là trông chờ, lại là lo lắng, nhấp nhổm không yên.

Bất chợt Khải Nguyên lên tiếng:

- Ngươi cùng kẻ khác hoan ái, lại nghi bóng nghi gió ta. Ta lúc nghe tin ngươi tuyển tú đã nghĩ gì, ngươi có nghĩ tới?

Lý Lân nghe Khải Nguyên nói, hắn sửng sốt. Hắn lúc này mới nhận ra Khải Nguyên đây là đang trách hắn ngày hôm qua vô cớ nổi giận.

- Ta chỉ là... Là ta sai, không nên nghi ngờ ngươi, ta xin lỗi.

Lý Lân vốn còn định quanh co bào chữa theo bản năng, nhưng rồi hắn liền sửa miệng. Bây giờ có nói cái gì cũng là sai, không nói là tốt nhất.

Khải Nguyên bị Lý Lân một câu xin lỗi làm nghẹn lại. Hắn ngẩng đầu nhìn Lý Lân đứng ở đằng kia, một bộ dạng làm lành, hắn vốn còn định với Lý Lân nói vài lời, lúc này bao nhiêu từ ngữ đều bỏ hắn ra đi.

Bầu không khí lại im lặng xấu hổ.

- Nguyên, cùng ta một chỗ đi.

Không nhịn được bầu không khí này, cũng không nhịn được Khải Nguyên cứ nhìn mình, Lý Lân đánh bạo nhắc lại câu hỏi. Khải Nguyên nghe hỏi, hắn nhìn ra ngoài cửa, tránh đối mặt Lý Lân.

- Hoàng thượng nhưng là nói, sang năm sẽ tiến hành kế hoạch kia đi?

Lý Lân nghe ra được, Khải Nguyên đây là ám chỉ việc trong lá thư.

- Ta sẽ cố gắng nhanh chóng xử lý xong.

- Khi đó, hoàng thượng liền đem thần để ở chỗ nào?

- Là bạn lữ của ta, cả đời này.

Khải Nguyên chỉ nhìn Lý Lân không nói. Lý Lân thấy Khải Nguyên nhìn mình, trong ánh mắt có điều nghi hoặc, hắn do dự, sau đó vẫn là nhích lại gần, nắm lấy tay Khải Nguyên, ngón tay sờ thấy vết chai, lại không tự chủ được gãi gãi.

Khải Nguyên cuối cùng vẫn là không nói gì, chỉ nói một câu sắc trời đã sáng, hắn ở lại trong cung thực rất khó coi, cho nên cáo từ. Lý Lân không có cớ để giữ Khải Nguyên ở lại, hắn nhìn bóng lưng của Khải Nguyên, trong đầu lóe lên một tia hoang mang cùng thất lạc.

Khải Nguyên là bị làm sao vậy? Chẳng lẽ là vì hắn có hài tử cho nên ly tâm?

Này không giống.

Lý Lân nghĩ tới nghĩ lui, sau đó lại đoán, Khải Nguyên là do dự, có lẽ vẫn là vì kinh thành thay đổi quá nhanh, từ biên cương trở về chưa kịp thích ứng cho nên ngại ngùng đi? Nhưng cũng không giống. Đến tột cùng là ra sao đấy?

Lý Lân không hiểu được. Hắn cho người theo dõi Khải Nguyên hòng nhìn xem Khải Nguyên biểu hiện ra ngoài như thế nào, còn chính hắn trong thời gian đó liền nghĩ xem, vì cái gì Khải Nguyên lại có vẻ xa lạ?

Lý Lân nghĩ một lúc, hắn chợt nghĩ đến một việc.

Có lẽ chính hắn thay đổi quá nhiều, cho nên Khải Nguyên mới cảm thấy trong nhất thời khó mà tiếp thu được.

Ngày này năm đó, hắn cùng Khải Nguyên gặp nhau, cả hai đều chỉ là thiếu niên, không thân phận không địa vị, càng không có nhiều trách nhiệm. Ngày hôm nay, tuổi tác, thân phận, địa vị, trách nhiệm của hai bên đều đã lớn, lối suy nghĩ sẽ khác, cân nhắc nhiều hơn, cũng không dễ dàng như vậy đáp ứng ở cùng một chỗ.

Ấn tượng của hắn trong mắt Khải Nguyên có lẽ vẫn chỉ là lúc hắn là một cái thiếu niên. Hắn cũng thừa nhận, ấn tượng của Khải Nguyên trong hắn cũng chỉ dừng lại ở lúc bọn hắn vẫn còn tuổi thiếu niên.

Lúc này đây, mọi thứ thay đổi, Khải Nguyên đã là một thành niên nam nhân, tay nắm binh quyền, mà hắn cũng là một thành niên nam nhân, tay nắm quân quyền, cũng có thêm vài cái hài tử. Tình huống khác nhau, không thể cứ níu mãi lấy hình ảnh quá khứ.

Hơn nữa, Lý Lân cũng không muốn Khải Nguyên cứ nhớ mãi lấy hình ảnh chính mình ngày trước. Lý Lân muốn Khải Nguyên chấp nhận hắn, cũng yêu thương hắn hiện tại, một kẻ mà tâm tính đã vì hai năm sóng gió kia mà nhiễm bẩn, danh tiếng cũng vì việc giải tán hậu cung mà lấm lem, tính khí hỉ nộ thất thường, thêm thân thể cũng đã không còn như trước khỏe mạnh, mà đã hoạn không ít tật bệnh, cũng là do hai năm vừa qua để lại.

Cho nên kết luận cuối cùng chính là, hắn muốn một lần nữa theo ý nguyện của mình, một lần nữa truy Khải Nguyên.

Đem một chính mình hiện tại, thân thể cùng tâm hồn đều đã có không ít vết thương, đánh bật một chính mình ngày đó ngây ngô non nớt lại nồng nhiệt, này quả thật là... Lý Lân nghĩ đến đây, đã có chút dở khóc dở cười, rất nhanh sau đó, trong mắt lại lộ ra một cỗ cuồng nhiệt cùng quyết tâm.

Hắn muốn giữ lấy một người, cái gì hắn cũng sẽ nguyện đi làm.

Khải Nguyên trở về phủ, cha hắn liền gọi hắn lại, hỏi xem ở trong cung có việc gì, hắn có bị khi dễ hay không. Khải Nguyên nhớ đến hôm qua mình bị trói ném dưới đất, sau đó Lý Lân nhượng bộ, hắn có thể trèo lên giường nằm, không phải nằm dưới đất lạnh, tính ra cũng thật không tệ. Chỉ có chuyện sáng nay là vẫn còn quanh quẩn trong đầu của hắn.

- Hoàng thượng có hài tử, đã giải tán hậu cung.

Khải Nguyên lạnh nhạt trả lời, sau đó liền nói vài câu rồi hướng phụ thân cáo từ trở về tiểu viện. Khải Trung nghe được, chính hắn cũng có cảm giác kinh ngạc. Không ở kinh thành lâu ngày, hắn không biết chuyện này. Với tư cách lão ba, hắn liền muốn đi điều tra.

Không tới ba ngày, Khải Trung liền tra ra được Lý Lân đã làm ra hảo sự gì. Đem một xấp giấy ném đến trước mặt Khải Nguyên, Khải Trung phùng râu trợn mắt:

- Hắn! Hôn quân!

Mơ ước con trai của hắn liền đi giết hậu cung? Kẻ kia tàn sát hậu cung không sai biệt lắm, chỉ có một số ít người là còn sống nhưng không rõ tung tích, một hành động này còn khiến trên triều quan lại còn nơm nớp lo sợ đâu. Hài tử thì để lại, còn như thân mẫu, toàn bộ đều bị đẩy đi rất xa. Khải Trung đánh qua nhiều trận chiến, nguyên tắc của hắn chính là binh lính tương đấu, không được làm hại dân chúng, nhất là nữ nhân cùng hài tử. Nếu chiếm được thành trì, người già phụ nữ trẻ nhỏ tất cả đều phải được bảo hộ, tuyệt đối không được khi dễ! Dân chúng là trợ lực rất lớn cho quân binh, nhất là như bọn hắn, nghĩa quân, khởi nghĩa là để chiếm lại đất đai của đại Tuyên triều. Cho nên thấy Lý Lân làm như vậy, Khải Trung liền nổi giận.

Khải Nguyên nhìn thấy những thứ này, trong lòng của hắn một điểm hoang mang càng đậm. Hôm đó hắn không đáp ứng chẳng qua vẫn là vì hắn đang hoang mang mà thôi. Địa vị thay đổi, thân phận thay đổi, người kia hiện tại, đến tột cùng là như thế nào đó? Lúc giáp mặt nhìn thấy người kia một bộ dạng giống như trước, hắn đã hoan hỉ, nhưng khi phát hiện được người kia lúc này đã có hậu duệ, hẳn cũng đã có qua nữ nhân, hắn liền hoang mang. Bây giờ lại nhìn thấy người kia làm ra chuyện này, hắn đã thực nghĩ, người kia còn là người mình biết sao?

Khải Nguyên cau mày. Hắn cật lực hồi ức lại trước đó, người kia là như thế nào.

Hắn chợt nhớ, người kia từ trước đó đã không phải là kẻ tình thương tràn lan, chỗ nào cũng ban phát ân huệ. Người kia đã từng một lần vì bóp chết những kẻ dị tâm mà cho binh lính đi càn quét một đoàn nghĩa quân. Người kia cũng đã từng một lần vì trong quân có kẻ gây rối mà giết gà dọa khỉ.

Hồi ức lại, Khải Nguyên mới nhận ra, từ rất lâu trước đó, Lý Lân đã lộ ra khí chất đế vương. Tuy rằng vẫn nghe lời khuyên kẻ khác, vẫn cân nhắc, vẫn lộ ra một bộ dạng ôn hòa, nhưng khi đạp đến điểm mấu chốt của người kia, người kia liền thẳng tay tàn sát.

Cũng vì điểm này mà hắn còn thực thích Lý Lân đâu. Cùng quan lại chi hồ giả dã, tức giận nhưng phải nuốt vào trong bụng, hắn không làm được. Thấy Lý Lân có vài lần tức giận nhưng vẫn kiên nhẫn, hắn đã từng cho rằng Lý Lân nhu nhược, thẳng cho tới khi hắn biết được, Lý Lân cũng giống hắn, chán ghét ai liền xử lý rụng kẻ đó, chỉ là Lý Lân rộng lượng hơn hắn, không cứng nhắc như hắn, uyển chuyển lại không nhu nhược, nên Lý Lân dung được những kẻ ngang ngược mà hắn chán ghét, đồng thời khiến bọn họ cam nguyện cống hiến sức lực, không có nửa lời phàn nàn.

Giờ nghĩ lại, Khải Nguyên lại cảm giác được, hắn vẫn là như cũ thích Lý Lân.

Chỉ là với những chứng cứ mà phụ thân của hắn đem ra trước mặt hắn, quả thật khiến ấn tượng của Lý Lân trong lòng của hắn thay đổi, lại không phải là một thay đổi tốt.

Khải Nguyên do dự.

Có lẽ trước vẫn muốn giữ khoảng cách, chờ quan sát một chút xem sao.

Hắn không còn như năm đó ngây thơ, nên hắn muốn nghĩ một đường ra. Lời của phụ thân, hắn là nghe vào. Hắn thích Lý Lân nhưng cũng không phải là váng đầu. Lý Lân thích hắn, muốn cùng hắn một chỗ, xem như là số mệnh của hắn. Nếu mọi chuyện tốt đẹp, hắn nghĩ, hắn có lẽ là người hạnh phúc nhất thiên hạ này. Còn như mọi chuyện không tốt đẹp, hắn cũng muốn bảo hộ gia tộc an toàn.

Hiện tại cả nhà hắn là khai quốc công thần, trên dưới tộc nhân đều nắm binh quyền, lúc này đây nếu thêm một cái danh ngoại thích... Đến lúc Lý Lân lộ ra nghi ngờ, hắn thật sự là không biết phải xoay sở như thế nào cho tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.