Khải Nguyên lần này rời đi, hắn đã nghĩ sẽ không tái trở về kinh thành. Hắn đã nghĩ, tìm một người, chọn một miếng đất, dựng một căn nhà, sống hết quãng đời còn lại ở ngoài biên cương, vậy cũng tốt. Chỉ cần người kia hợp ý hắn.
Chỉ cần người kia hợp ý hắn...
Khải Nguyên không hiểu vì sao, hình ảnh của Lý Lân lại xuất hiện trong đầu mình.
Buông tay một người, có thể tìm thấy người khác sao?
Hắn chờ qua ba tháng, chờ qua bốn tháng, nhưng vẫn là không buông được.
Có lẽ là thời gian quá ngắn đi, Khải Nguyên tự nhủ. Có lẽ năm tới, năm tới nữa, hắn lại tìm thấy một người khác, đủ cho hắn cảm thấy bình yên, như vậy hắn liền mãn nguyện rồi.
Chờ qua nửa năm, hắn nghe thấy Lý Lân tuyển tú.
A, cho dù đã biết nó sẽ đến, vì sao vẫn có cảm giác không cam lòng?
Hắn đã nghĩ quên đi, nhưng rồi vẫn không ngăn được mỗi khi đánh xong một trận, trở về trướng bồng nghỉ ngơi, hắn lại không tự chủ được nhìn về phía cửa, nhớ lại một ngày nào đó, Lý Lân cầm gối đến chỗ của hắn chui vào bên trong, lấy cớ gặp ác mộng, lăn vào trong chăn ngủ.
Hắn cũng không thường nghĩ về chuyện đó, nhưng những hôm đặc biệt tĩnh mịch, ký ức của hắn lại chơi trò đùa dai, khiến cho hắn không thể ngừng trăn trở.
Nửa năm này, Lý Lân có viết thư. Hắn có xem qua, nhưng không nghĩ hồi âm. Vốn định không để ý, cuối cùng vẫn là cầm đọc, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-nguoi-thay-doi-thien-ha/2561195/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.