Chương trước
Chương sau
Thời gian êm ả trôi qua được hơn một năm, liền xảy ra đại sự.

Tòa thành nơi Lý Lân đang ở, lúc này liền bị quân địch bao vây. Lý Lân cũng không nghĩ tới quân địch giảo hoạt, lựa chọn Tùy Kiến thành vây kín, khiến cho hắn trở tay không kịp. Hắn vì chính sự nên đến tòa thành này, không nghĩ tới bị kẹt ở nơi này cũng đã hai tháng.

Thành trì bị vây, dễ thấy nhất là cạn lương. Hai tháng trôi qua, trong thành đã không còn bao nhiêu lương thực. Lần lượt trâu bò heo gà, rồi đến cỏ cây côn trùng đều bị gặm sạch. Lúc này nạn đói khắp nơi, dân chúng đã bắt đầu vì đói quá mà làm loạn, buộc binh lính phải đứng ra trị an. Lý Lân cũng không khá hơn bao nhiêu. Tuy rằng có người nhường thức ăn cho hắn, nhưng cũng chỉ là nhất thời. Hiện tại trên bàn ăn không còn cái gì, trừ một vài thứ xỉn màu nâu đen, không rõ là cái gì, có độc hay là không.

Lại một ngày mặt trời ngả về Tây, vẫn không thấy dấu hiệu gì của quân đội tiếp viện. Tâm của trên dưới quan dân chìm xuống, tâm của Lý Lân cũng chìm xuống.

Phải kiên trì, Lý Lân tự nhủ. Cho dù như thế nào cũng phải sống sót. Nếu hắn ngã xuống, tất cả mọi thứ đều sẽ sụp đổ.

Lại qua ba ngày.

Lý Lân đang ở đầu thành, chống chọi lại cái nắng chóng mặt và cơn đói đến hoa mắt, liền hắn nghe thấy bên cạnh có người hô lên:

- Có viện binh, có viện binh!

Lý Lân nhìn thấy viện binh, trái tim đang treo lơ lửng của hắn liền an tĩnh lại. Hắn chống người lên thanh kiếm, đứng ở một nơi an toàn, nhìn về phía đoàn bụi mờ ở đằng xa kia. Có viện binh, hắn sẽ không táng thân ở nơi này. Hai tháng bị vây, không có lương thực, hắn cho dù không muốn nghĩ, nhưng từng cảnh tượng ở trước mắt buộc hắn thừa nhận sự thật rằng, hắn rất có thể sẽ chết. Không đói chết thì có khả năng bị thân tín một dao đâm chết, sau đó đem thi thể của hắn giao cho giặc, nhằm đổi lấy một chút lương thực.

Lý Lân đứng ở đó nhìn đám bụi kia lại gần, nhìn thấy được binh lính của hắn, nhìn thấy được bọn họ chiến đấu, cũng nhìn thấy được bọn họ trèo lên thành trì.

Cho tới lúc Khải Trung đến chỗ của hắn, Lý Lân vẫn ở đầu thành.

Lý Lân không nhúc nhích được. Chỉ nhúc nhích thôi cũng thực mệt mỏi. Hắn đứng được ở nơi này đã là một kỳ tích. Cho nên hắn không nhúc nhích. Biết được mình an toàn, tâm cảnh giác lơi lỏng, cả người cũng tự nhiên sinh một cỗ mệt mỏi, Lý Lân nhắm mắt lại, nghĩ muốn ngủ một giấc. Hắn mỗi lần ngủ đều hốt hoảng, có khi nào ngủ một giấc sẽ đói chết luôn không tỉnh dậy hay không? Hắn biết được khi đói quá thì sẽ rất mệt mỏi, nhưng hắn quả thật không có sức để làm cái gì nữa.

Lý Lân ngã xuống.

- Lý Lân, Lý Lân!


Khải Trung định bước lên đỡ lấy Lý Lân, đã thấy Khải Nguyên từ đằng sau vọt lên ôm lấy người kia, lúc này đã ngã xuống đất. Khải Nguyên vội gọi, trong ánh mắt lộ ra kinh hoảng.

Rất gầy! Gầy giơ cả xương, hai hốc mắt hõm sâu, cả người chỉ còn khung xương, rõ ràng là nhịn đói lâu ngày. Khải Nguyên hoảng hốt, sắc mặt tái xanh, lập tức đem người đem vào trong phủ rồi tức tốc cho người đi gọi đại phu.

Khải Nguyên cầm cổ tay của Lý Lân, lúc này đã gầy đi gần một nửa. Mạch đập rất yếu, da trắng bạch, không có một chút sức sống. Khải Nguyên thấy Lý Lân thành như vậy, hắn thực hối hận. Hắn hối hận vì cái gì không nhìn rõ, để địch nhân xuyên qua trinh sát của bọn họ. Hắn thực hối hận vì sao vài ngày trước mình mới biết được tin Tùy Kiến thành bị vây, biết được tin Lý Lân ở trong thành. Vì sao hắn không biết sớm hơn một chút? Thành bị vây hai tháng, Tùy Kiến thành còn là tòa thành vừa gặp qua mất mùa, lương thực đang khan hiếm, bị vây hai tháng, người ở bên trong sống nổi sao?

Vừa nhìn liền biết, Lý Lân đã nhịn đói rất nhiều ngày rồi. Khải Nguyên nắm tay, hắn chỉ muốn gặp kẻ nào gây ra chuyện ngày hôm nay bầm thây vạn đoạn. Nhìn người trước mắt hao gầy đến mức này, Khải Nguyên lại đau lòng.

Đại phu tới, lập tức thăm khám cho Lý Lân rồi kê một phương pháp thực dưỡng. Đối với người bị đói, cách tốt nhất là từ từ cho ăn trở lại, nhưng tuyệt không thể ăn quá nhanh, càng không nên chỉ ăn mỗi một món mà phải đầy đủ huân tố mới có thể khang phục. Khải Nguyên chăm chú nghe xong, nhất nhất ghi chép xuống, rồi hắn đứng lên, sai người từ quân lương lấy ra một phần đem tới, rồi hắn động thủ nấu cho Lý Lân ăn.

Lý Lân quá yếu, trong nhất thời không thể tỉnh lại, mớm từng muỗng cháo cũng đổ ra bên ngoài không ít, nhưng Khải Nguyên vẫn kiên nhẫn. Chỉ là tay chân của hắn vụng về thực, được một lúc liền bị đại phu đuổi ra bên ngoài, lý do nếu hắn còn ở nơi này lề mề, nguy hiểm vẫn là Lý Lân.

Khải Nguyên bị đuổi ra ngoài, hắn đứng ở trước cửa phòng không nhúc nhích, nhìn đại phu động tác như thế nào, nhất nhất học xuống. Thẳng cho tới khi đại ca cho người đến gọi hắn, Khải Nguyên mới rời đi. Hắn vẫn đương tướng quân, không thể tự tiện rời khỏi cương vị.

Khải Nguyên một bộ dạng không yên lòng, nhanh chóng hạ đạt mệnh lệnh, xong rồi hắn vừa định rời đi, Khải Sơn đã gọi lại, lại giao cho Khải Nguyên thêm một vài mệnh lệnh nữa. Khải Nguyên nóng lòng, hắn đi được vài bước, liền quay lại, hướng đại ca xin nghỉ, lý do hắn không khỏe.

Đại ca mắng hắn vài câu, hắn nghe, nhưng hắn vẫn kiên trì xin nghỉ. Hắn biết được lúc này mình nếu đi ra bên ngoài, tai họa sẽ là binh sĩ. Đại ca hỏi tại sao, hắn ấp úng một hồi mới nói, hắn ăn nhầm đồ không sạch sẽ, lúc này đang đau bụng. Đại ca nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng cũng đồng ý thả cho hắn rời đi.

Khải Nguyên rời đi, chạy đến túc trực bên cạnh Lý Lân.

Hắn biết mình không thể làm gì, không thể chỉ một vài muỗng cháo là Lý Lân có thể tỉnh lại, cũng biết mình ngồi ở đây chỉ là phí thời gian, nhưng hắn sợ một khi xoay lưng rời đi, nhận được tin tức chính là Lý Lân đã vong. Hắn sợ hãi, cho nên hắn muốn ngồi ở nơi này, làm chính mình bình tĩnh một chút.

Khải Nguyên nhìn Lý Lân, tâm thần không yên, lại đi hỏi hỏa đầu quân đi hỏi đầu bếp xem bây giờ làm thế nào, rồi lại trở lại ngồi nhìn.

*****************************

Lý Lân ngủ được thực trầm.

Khi hắn tỉnh lại, đã là hai ngày hai đêm. Mở mắt ra, Lý Lân nheo mắt. Trời tối, trong phòng chỉ có ánh nến, nhưng vì thiếu đói, mắt hoa, cho nên Lý Lân nhìn không rõ ràng trong phòng có cái gì. Hắn chớp mắt một lúc, chói quá, lại nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, cố gắng huơ tay, không được thì cố gắng gọi người.

- A...

Cổ họng đau, chỉ có thể kêu được vài tiếng. Lý Lân vừa gọi một tiếng, liền có người từ nơi nào xông tới, thấy hắn tỉnh thì mừng rỡ, còn định hỏi cái gì, nhưng kiềm lòng lại, vội cầm một chút nước đến cho hắn uống.

Lý Lân uống nước, phát hiện nước này có pha muối lại thêm một chút hương vị gì đó, cực kỳ khó uống. Hắn nhịn, uống sạch ly nước kia, rồi ngửa người, muốn nằm. Khải Nguyên thấy vậy đỡ Lý Lân nằm xuống, sai người bưng lên một chút đồ ăn, mớm Lý Lân ăn lót dạ, rồi lại gọi đại phu tới.

Lý Lân mệt chết đi. Đói lâu ngày, cái cảm giác mỗi ngày bị bào mòn đó dọa hắn hoảng loạn. Lúc này được cứu rồi, thần kinh cũng không căng ra, thân thể do bị đói mà suy yếu cùng cực, Lý Lân không muốn nói cái gì, chỉ muốn ăn gì đó.

Khải Nguyên thấy Lý Lân đã tỉnh, còn chịu ăn một chút, trong lòng liền thở phào một hơi. Lúc Lý Lân vừa được đưa tới, đại phu nói một mớ từ ngữ gì đấy Khải Nguyên nghe không hiểu, nhưng Khải Nguyên nghe hiểu được một điều, đó là nếu điều dưỡng không tốt, người sẽ không ăn được mà dễ ói, thân thể đau đớn, nặng hơn là có thể chết người. Khi đó tâm hắn như treo một sợi chỉ, chỉ sợ một khi sơ suất liền không thể cứu vãn. Hắn không dám giao việc chăm sóc Lý Lân cho hạ nhân, cũng sợ đại phu bận rộn không thể nấu ăn, cho nên hắn liền ở lại, đại phu nói nấu món gì, hắn liền đi nấu món đó, mỗi một canh giờ lại mớm cho Lý Lân một ít.

Lý Lân đã tỉnh, tiếp theo cần dưỡng dưỡng cho béo lên, có da có thịt một chút, khi đó hắn mới có thể an tâm. Cho nên Khải Nguyên viện các loại lý do, đến chỗ Lý Lân nấu ăn, đem Lý Lân dưỡng béo.

Từ lúc tỉnh dậy, bảy ngày liền Lý Lân không nói chuyện. Thẳng cho tới khi ăn xong bữa tối, Lý Lân đột nhiên vươn hai tay ra. Khải Nguyên thấy, tiến lại gần, để Lý Lân ôm lấy mình. Hắn cảm nhận được Lý Lân run rẩy.

- Ta sợ, ta sợ... ta rất sợ...

- Đã không sao.

Khải Nguyên mở miệng an ủi. Đúng vậy, đã không sao, mọi chuyện đều đang đi theo hướng tốt đẹp.

- Ta sợ ta ngủ liền không tỉnh lại nữa, liền cứ vậy chết đi. Ta sợ...

- Không sao.

Lý Lân lại lảm nhảm một lúc, Khải Nguyên phải dỗ một hồi, Lý Lân mới bớt sợ. Khi nhìn lại, từ lúc nào Lý Lân đã đổ lệ, sắc mặt trắng bệch, hẳn là bị cái đói hù dọa quá.

- Ta nấu cho ngươi ăn, không lo đói.

Lý Lân gật gật đầu.

- Ngày mai ta sẽ gọi ngươi dậy, không sợ ngủ rồi không dậy nữa.

Lý Lân lại gật gật đầu, ôm lấy Khải Nguyên không muốn bỏ.

Liền một tháng, Khải Nguyên nghĩ đủ các loại thực đơn, nấu ra một cái gì đó, đến cho Lý Lân ăn qua. Đại phu nói mấy ngày đầu bệnh nhân rất dễ có cảm giác chán ăn, cho nên Khải Nguyên phải kiên trì. May mắn, Lý Lân vượt qua được, cũng đã bắt đầu ăn lại, cũng bắt đầu có một chút da thịt.

Thẳng tới lúc Lý Lân bước xuống giường đi lại vững vàng, cũng đã không còn như trước yếu đến mức đi không vững, Khải Nguyên bất chợt ôm lấy Lý Lân, nhỏ giọng nỉ non:

- Ta đã nghĩ... ta nghĩ ngươi hội có việc.

- Ta đã hứa với ngươi, sẽ bảo trọng. Ta phúc lớn mạng lớn, sẽ không sao.

- Ngươi còn nói không sao? – Khải Nguyên gắt, không để ý trước mắt nhòe đi – Không có ngươi, mọi thứ đều chấm dứt. Quốc gia, sứ mệnh, trách nhiệm, hy vọng của toàn bộ con dân đại Tuyên, mọi thứ đều chấm dứt.

Đối với hắn, còn có một thứ khác ngoài những điều hắn nói kia, nhưng hắn không nói. Hắn sợ nói ra, thứ hắn trân trọng kia liền trở nên tầm thường, liền bỗng chốc biến mất. Giữ chặt trong lòng thì sẽ không phai nhạt.

- Ngươi đang châm lửa.

Bất chợt Lý Lân nói, làm Khải Nguyên thân người cứng đờ một chút, rất nhanh liền mềm mại xuống, vẫn là gắt gao ôm lấy.

- Ngươi chưa khỏe, đừng làm việc phí sức.

- Lâu lắm mới gặp ngươi, lại không thể ăn vào trong bụng.

Lý Lân giọng hài hước nói, hắn không muốn tỏ ra mình là bệnh nhân, tỏ ra yếu đến mức gió thổi liền té. Hắn cần phải vui vẻ, nếu không muốn chính mình suy sụp, cũng kéo kẻ khác suy sụp.

- Chờ ngươi béo một điểm.

- Tháng sau?

Khải Nguyên dở khóc dở cười. Người này lâu ngày ăn chay hay sao, vừa gặp mặt đã muốn ăn mặn? Hai năm qua ban đầu còn tại lều của chính mình vụng trộm yêu đương, sau khi tách ra rồi thì đều tại khách phòng, lần gần nhất cũng phải vài tháng trước, lúc này liền đã muốn sao?

- Chờ ngươi béo một điểm.

Không dưỡng béo lên, cái gì cũng đừng hòng ăn.

- Đến lúc ta béo lên, chịu tội liền là ngươi.

Khải Nguyên nghe Lý Lân nói thì cứng đờ người, rất nhanh hắn lại mềm mại xuống. Lý Lân muốn ở mặt trên, liền theo hắn đi. Chỉ cần hắn đừng đi, cái gì mình cũng chiều hắn.

Có lẽ là vì lần này di chứng dài lâu, cho nên Lý Lân đột nhiên thích ăn đồ ngọt. Hắn ăn nhiều đến mức Khải Nguyên biết được, liền cắt giảm lượng đồ ngọt đưa đến chỗ Lý Lân, làm Lý Lân buồn rầu cả ngày. Chỉ là cái thói thích đồ ngọt của Lý Lân không đổi, tận mấy chục năm sau, hắn vẫn tiếp tục mê đồ ngọt, người cũng béo ra, thường xuyên phải đi tập võ cưỡi ngựa bắn cung giảm cân, hại Khải Nguyên trêu hắn không biết bao nhiêu lần, rồi đi hỏi đại phu, vào ngự thiện phòng hạ tử sát lệnh, ép Lý Lân ăn giảm ngọt, mới bớt tròn một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.