Chương trước
Chương sau
Vì thế ngoại tặc còn mạnh, cho nên Lý Lân không thể làm gì khác là dựa vào một nhóm binh sĩ và bình dân bá tánh, thực hiện đánh du kích. Có thể tiêu hao được bao nhiêu sinh lực địch thì tiêu hao, có thể khiến cho kẻ thù đói ăn được bao lâu thì làm bấy lâu. Khi biết tin giặc tới, từ trên xuống dưới quân dân đều đem lương thực giấu kín, không để lại một chút gì để giặc cướp đốt phá. Với tình hình hiện tại, đó là biện pháp hữu hiệu, nhưng muốn lật ngược lại thế cuộc, cần phải chờ đợi thời cơ.

Vì không có một tòa thành trì, cũng không có một miếng đất làm sở doanh, cho nên hắn theo quân chạy đông chạy tây. Không có một chỗ ở riêng, cho nên cả hắn, cả những tùy tùng, quan lại, thư sinh, tất cả những người nào đi theo hắn, toàn bộ đều sinh hoạt theo cách bố trí ăn ở của quân đội. Cho nên Lý Lân từ lúc ở khu rừng này, đều là cùng quan quân cùng sinh hoạt, ăn ở, cắm trại, nhất nhất đều theo quy cách dã chiến mà làm. Lý Lân cảm thấy mệt chết đi. Mỗi ngày sống dưới áp lực bất cứ khi nào cũng có thể mất mạng, hắn thực mệt mỏi. Nhưng hắn cũng biết được, chính mình không thể lùi lại.

Lý Lân biết được, chính mình nếu cái gì cũng không biết, trước sau gì cũng sẽ chết rất nhanh. Ban đầu tụ chúng, có một lần hắn không hiểu chuyện, cho nên bố trí sơ hở, bị địch nhân đánh thẳng vào doanh trại. Nếu không phải may mắn trốn thoát, hắn đã tử kiều kiều. Không muốn một lần nữa lại tao ngộ tập kích, hắn cần phải biết được hành quân bày binh có điểm gì chú ý. Lúc này có một vị tướng giàu kinh nghiệm đến nơi này, hắn muốn từ vị tướng đó học lấy cách hành binh.

Ngày hôm đó đâm chết hoàng hậu, hắn trở về, ở trong phòng một mình, ôm lấy một kiện quần áo trước khi xuất cung hắn có đem theo, là một kiện quần áo mẫu phi thêu cho hắn.

Không nhịn được, hắn lại rơi lệ.

Nam nhi có lệ không dễ rơi, hắn cũng biết nếu chính mình thực yếu đuối, sẽ chẳng thể phục chúng. Nhưng nếu như chỉ có một mình mình, kia cũng không sao đi? Có lẽ cũng chỉ có một mình hắn còn nhớ tới mẫu phi, còn nhớ tới gia gia. Tất cả những người khác, từ huynh đệ thúc bá cho tới cung nhân, tất cả đều chết cả rồi.

Khóc một hồi mệt mỏi, Lý Lân liền ngủ mất.

Hôm sau thức dậy, bước ra bên ngoài, hắn thấy một người đang canh gác. Người này tên gì? Lý Lân nghĩ một hồi, nhớ tới tên kẻ kia là Khải Nguyên.

Đại bản doanh của hắn thực nhỏ, cho nên quân đội đến trợ giúp cũng không tách ra thành một doanh trại, mà ở xung quanh cắm trại. Chỗ hắn ở, tự nhiên trở thành trung doanh. Chỉ là Khải Nguyên đến canh gác lúc nào, hắn không biết.

Hắn còn nhớ người này hôm qua đem mình đè xuống đất. Lúc đó hắn đã thật uất ức mình vì cái gì thực yếu, chạy khắp nơi như chó nhà có tang, còn gặp một kẻ hơn mình không bao nhiêu tuổi, lại đánh không lại hắn.

Bước lên vài bước, đến trước mặt người kia, ngẩng đầu, Lý Lân rành mạch nói từng chữ:

- Hôm qua ngươi đánh ta.

Khải Nguyên ngẩn người nhìn Lý Lân, còn định nói cái gì đã nghe Lý Lân tiếp lời:

- Cùng ta so chiêu đi.

Khải Nguyên nhìn hắn sửng sốt, nhìn hắn như thể đầu óc của hắn nước vào. Lý Lân không vui, xuất kỳ bất ý một cú đấm đánh thẳng vào mặt Khải Nguyên. Khải Nguyên động thân né tránh. Lý Lân đuổi theo, lại một kích, thẳng hướng chỗ hiểm mà đá tới. Khải Nguyên lúc này liền phản đòn. Lý Lân thấy được, cẩn trọng đối đãi. Hôm qua là hắn ở hạ phong, hôm nay hắn muốn nhìn thật kỹ đối phương giở ra chiêu thức gì, cũng nhìn xem nhược điểm của hắn nằm ở nơi nào.

Đối chiến được vài chiêu, Lý Lân cảm nhận được, Khải Nguyên là thực quân nhân. Tay chân rắn chắc như vậy, so với nhóm binh lính hắn tụ tập được, quả thật là đã trải qua huấn luyện, có lẽ cũng đã thượng qua chiến trường. Có chút không cam lòng, hắn càng muốn đem người trước mặt đánh bại.

Kết quả, Lý Lân vẫn là không thắng. Thở hổn hển, hắn nhíu mày, nhìn Khải Nguyên:

- Trả ta đoản đao.

Thấy Khải Nguyên vẫn ngẩn người, Lý Lân lại lặp lại, giọng nói cũng lộ ra gắt gỏng:

- Trả ta đoản đao.

- Ta không có cầm.

- Tìm lại cho ta.

Khải Nguyên nhíu mày, nhìn người trước mặt đột nhiên vô cớ gây sự, có chút không kiên nhẫn.

- Ta không biết ở nơi nào.

Lý Lân nhìn Khải Nguyên một cái, xoay người đi thẳng. Hắn nhớ hôm qua thanh đao đó bị đánh văng ra, hẳn vẫn còn ở chỗ gian lều kia.

Khải Nguyên dõi theo, được một lúc liền nhíu mày, cả người lúc này mới thấm đau. Hôm qua trúng nhất đốn roi, không được lên thuốc, lúc này hắn còn đau đâu. Sờ sờ vài chỗ bị đánh trúng, Khải Nguyên xuýt xoa một tiếng. Thực là gặp tai tinh.

Ngày hôm sau, Khải Trung đề nghị lui quân, di chuyển đến một khu vực khác an toàn hơn, dễ thủ khó công, cũng gần nguồn lương thực. Lý Lân gật đầu, trở về lều trại của mình, một mình thoăn thoắt dọn dẹp sạch sẽ rồi nhổ trại.

Việc này làm Khải Nguyên nhìn nhiều hai mắt.

Thấy người kia nhổ trại xong sắp xếp tư trang buộc lại, rồi cũng như đám binh lính bọn hắn, đồ đạc quan trọng liền đeo lên người xách đi, Khải Nguyên lại nhìn nhiều hai mắt. Một đống tư trang quân nhu nếu là binh lính tự mang vác theo, ít nhất cũng ba mươi cân. Ba mươi cân nặng, Lý Lân gánh nổi sao?

Sự thật chứng minh, Lý Lân gánh nổi.

Không có chiến mã, chỉ có vài cỗ xe dân chúng đóng góp cho, cho nên toàn bộ hành trình đều là đi bộ. Trèo đèo lội suối đi đường rừng, Khải Nguyên đã quen, đối với hắn thực vất vả, nhưng không phải là hắn ngao không trụ. Đội quân của Lý Lân thì yếu hơn nhiều, Khải Nguyên nhìn ra được, nhóm người đó đều là xuất thân dân chúng, không qua rèn luyện, cho nên yếu nhược là đương nhiên. Có một vài thanh niên trai tráng là khỏe mạnh theo kịp bước chân của bọn hắn, còn có, là Lý Lân.

Qua vài ngày, Khải Nguyên lại nhìn thấy được Lý Lân là có thể tự lo cho mình. Dựng lều đào lò thổi cơm hay là lấy nước, Lý Lân đều biết. Ấn tượng của Lý Lân trong lòng Khải Nguyên cũng vì vậy mà tốt hơn một chút.

Xem ra, vị này cũng không phải gió thổi một cái là bay giống như đám thế gia công tử hắn thấy ở kinh thành.

Chỉ là kỹ năng sinh tồn Lý Lân biết, còn như những thứ khác, Lý Lân không biết. Khải Nguyên phát hiện Lý Lân đối với việc binh một chút cũng không thông thạo, cho nên Lý Lân thường đến chỗ phụ thân thỉnh giáo.

Khải Nguyên thoạt tiên còn cảm thấy lạ, sau thì hắn phát hiện ra, chính hắn suy nghĩ thật sự quá bó hẹp rồi. Thuở nhỏ nhìn thế gia công tử ăn chơi đàn đúm đàm chuyện trăng hoa tuyết nguyệt, trong khi nhà hắn chỉ có đàm chuyện võ công cùng binh thư, hắn cảm thấy chính mình cùng đám thế gia công tử không cùng một loại. Về người của hoàng thất, lúc nào gặp mặt cũng là cúi đầu, cũng là hành lễ, lại thêm rất ít khi nào thấy hoàng thất chi nhân sinh hoạt, ấn tượng của hắn về nhóm người hoàng thất kia chỉ có một, đó là một dạng khác của thế gia công tử, mở miệng là lời vàng ý bạc, cái gì cũng biết, ăn uống sinh hoạt đều là thứ tốt nhất, so với sinh hoạt trong nhà hắn một trời một vực, cho nên những gì hắn vất vả tự tay làm từ nhỏ, hay là khi tòng quân cái gì cũng tự tay làm, đám người kia hẳn là chẳng bao giờ đụng đến đi.

Thế gia công tử quần là áo lụa, da dẻ trắng bạch, tay không một vết chai, còn cả nhà hắn lăn lộn sa trường, trên người thương tích không ít, da dẻ ngăm cháy nắng, tay sinh chai sần do trường kỳ cầm nắm vũ khí. Hắn gần với dân chúng hơn là gần với thế gia công tử, mặc dù võ quan cũng là quan, cũng có bổng lộc, cũng được đãi ngộ giống như văn quan, cũng được xem là có quyền thế.

Lúc này chân chính gặp một người thật từ trong cung ra, trừ một chút động tác nhỏ còn lưu giữ lại nét quý tộc, cách ăn nói cũng văn hoa hơn, không bỗ bã như binh sĩ, còn lại tất cả những cái khác, chẳng khác gì bọn hắn. Trông Lý Lân giống một võ tướng, à không, giống một nho tướng, vì võ công của hắn thực chẳng giỏi gì.

Khi không còn cái cảm giác xa lạ, Khải Nguyên đối xử với Lý Lân cũng không còn khách sáo. Mà Lý Lân căn bản là không khách sáo. Ở vị trí của hắn, khách sáo cho ai xem? Tại nơi này không phải hoàng cung, không có người cơm bưng nước rót, hắn cũng đã quen cuộc sống tự xoay sở, cho nên cũng không ngại ngùng gì.

Ba tháng trôi qua.

Một ngày này, doanh trại của Lý Lân bị đánh phá.

Thế giặc rất mạnh, Khải Trung chống đỡ không được. Binh lính cho dù đã được huấn luyện nhưng số lượng ít ỏi, không thể cầm cự được lâu dài.

Khải Trung quyết định binh chia hai đường, sai một nhóm thân binh, dẫn Lý Lân rời khỏi. Khải Sơn ở lại cùng cha chống giặc, chỉ còn Khải Nguyên dẫn theo một nhóm người, đưa Lý Lân đi theo đường tắt, thẳng xuống bình nguyên.

Đoàn người ba ngày ba đêm chạy liên tục, nếu có chợp mắt cũng chỉ được một canh giờ, sau đó lại rời đi. Đi ba ngày liền, đã thực mệt mỏi, lương thực cũng đã cạn, Lý Lân có hôm mệt quá, dựa vào người Khải Nguyên ngủ vùi.

Khải Nguyên cũng không khá hơn bao nhiêu. Hắn lo lắng phụ thân, lo lắng ca ca, ban đêm còn phải thay phiên canh gác, cũng sắp không trụ nổi. Thấy Lý Lân dựa vào người mình ngủ mất, hắn nhìn người kia một lúc, thở dài. Cũng là, Lý Lân mới mười bốn, nơi nào chịu nổi cực khổ? Ngay cả mình cũng sắp trụ không nổi, hắn trụ được đến hiện tại đã là rất tốt rồi. Còn một chặng đường nữa có lẽ đến nơi an toàn, Khải Nguyên cường chống thân mình, cõng Lý Lân rời đi.

Khi Lý Lân tỉnh dậy, thấy xung quanh tối om. Hắn theo thói quen nắm lấy thanh đoản đao rồi bắt đầu sờ soạng xung quanh. Vừa mới nhích người, hắn cảm giác có cái gì đó cứng ngắc đâm vào người mình. Cả người cương ngạnh, Lý Lân nắm chặt lấy đoản đao, bắt đầu thò tay ra thăm dò xem đó là thứ gì. Nếu như là dã thú hay là rắn rết, hắn sẽ không nương tay.

Sờ soạng một lúc, hắn sờ được một thứ như là cánh tay, lại sờ lên phía trên, hắn sờ thấy được tai, cũng sờ được khuôn mặt.

Lý Lân thở phào. Không phải dã thú. Chỉ là người này là ai? Hắn lại nghĩ, mình không bị trói, vũ khí cũng còn nguyên, không phải là bị bắt cóc. Như vậy có nghĩa mình an toàn.

Chớp chớp mắt, cố phân biệt ra từng tia sáng yếu ớt, Lý Lân ngồi dậy, mò mẫm xem mình đang ở đâu. Nhận ra được xung quanh là đá, hẳn là một hang động, Lý Lân mò mẫm trong người, lấy ra một ống giữ lửa, thổi lửa, nhìn xem có bẫy rập hay không, rồi mò mẫm đi ra bên ngoài. Ở bên ngoài lúc này có một người đang canh gác, nhìn ra được Lý Lân, liền mở miệng chào hắn.

- Ngươi có thể nghỉ ngơi. Ta đã nghỉ đủ, ta sẽ canh gác.

Lý Lân nói một câu, để người binh sĩ kia đi nghỉ, còn hắn thì ngồi xuống, cảnh giác nhìn xung quanh, rồi lại nhìn đoản đao trong tay, đầu óc lại suy nghĩ đến rất nhiều sự.

Mỗi một lần bị giặc truy quét, nhân số lại giảm đi. Dân chúng trợ giúp hắn, hắn đều ghi nhớ, nhưng hắn nhận ra được, nếu như chỉ mù quáng tấn công chính là đi chịu chết. Hắn cần người, lại là những người có học. Hắn cần người như Khải gia, cần binh sĩ đã qua huấn luyện, hắn không thể tiêu hao bọn họ. Một khi tiêu hao, không thể lấy lại được.

Làm thế nào để không thể tiêu hao? Đem dân chúng ra làm bia ngắm? Lý Lân vừa nghĩ đến ý tưởng này, hắn lắc đầu, gạt đi.

Nhưng nếu như thật sự đến đường cùng thì làm thế nào?

Nắm thanh đoản đao, Lý Lân trầm mặc. Gia gia, mẫu phi, Lân nhi hoang mang. Gia gia, mẫu phi, nếu như có linh thiêng, xin người phù hộ Lân nhi.

Khải Nguyên tỉnh dậy, hắn bước ra ngoài thì thấy Lý Lân đã ở đó. Vị này ít ra cũng không làm hắn vướng tay chân. Chỉ cần như vậy, Khải Nguyên đã bằng lòng. Hắn gọi người, chuẩn bị hành lý, lại tiếp tục rời đi.

Đi được nửa tháng, lương thực cũng cạn, cả đoàn người lại phải ăn nhờ ở đậu. Lần này, Khải Nguyên ngẫu nhiên cứu được một nữ hài tử sẩy chân rơi xuống sông, liền được người ấy bắt chuyện, rồi mời về nhà dùng bữa.

- Nữ nhân duyên của ngươi cũng rất tốt.

Lý Lân thấy Khải Nguyên ngẫu nhiên cứu mỹ nhân liền được mỹ nhân tương báo, liền buông ra một câu.

- Tình thế hiện tại, thành gia lập thất chỉ là gánh nặng cho thê nhi.

Khải Nguyên liền trả lời. Thành gia cái gì, hắn không hề nghĩ tới. Hắn đã từng có ước muốn, giống như cha hắn, giống như cả nhà hắn, đó là kiến công lập nghiệp, thấy nữ hài nào thuận mắt liền đi hỏi cưới làm vợ, sinh vài nhi nữ, sau đó liền thượng chiến trường, chết trên chiến trường cũng được, hắn không hối hận. Lúc này tình thế nguy cơ tứ phía, cũng không phải là lúc coi trọng bất kỳ nữ hài tử nào. Có thê nhi cũng chỉ là khiến thê nhi chịu gánh nặng, hắn cũng không nghĩ để người mình thương lại phải đau khổ.

Đến gian nhà dân kia dùng qua bữa, đoàn người Lý Lân liền gặp một người, là anh trai của cô gái kia, tên gọi Quý Phương. Người này tướng mạo lẫn cách ăn nói đều thể hiện ra là một thư sinh, cũng là người có học. Chỉ có điều người này vài năm trước té ngã thương chân, không thể rời khỏi nạng.

Lý Lân phát hiện ra được người kia là một sĩ tử, liền lân la bắt chuyện. Từ những chuyện rất không đâu như tiết trời, liền kéo đến thiên văn địa lý, kéo đến cả trị quốc an dân chi thuật. Lý Lân nhận ra, thanh niên kia có lẽ có thể đương quân sư. Hắn biết được thế đất thế nước, biết được thời tiết, đối với những vấn đề mà Lý Lân gặp phải tại lần bị người truy quét kia, Quý Phương liền có thể chỉ ra hắn thiếu sót chỗ nào.

Lý Lân hồi hộp, vừa trò chuyện vừa nghĩ cách đem Quý Phương kéo về phía mình. Thanh niên cũng nhận ra được Lý Lân có ý chiêu mời, hắn cũng âm thầm thử. Trò chuyện hơn hai canh giờ, Quý Phương mới bóng gió, nói rằng Lý Lân tướng mạo không phải là xuất thân bần hàn, cũng là thế gia đệ tử, chỉ là ngoại hình của Lý Lân lại thực tương phản, không biết là vì sao.

Lý Lân biết được đây là người kia muốn mình thẳng thắn, cho nên hắn không giấu diếm, những điểm chính về thân phận của mình, Lý Lân đều nói. Hắn thấy được thanh niên có chút hứng thú. Lý Lân nghĩ nghĩ, liền đưa ra lời mời.

- Điện hạ, thảo dân chân có tật, không chịu được cực khổ, thứ lỗi thảo dân không thể nhận lời.

Quý Phương từ chối lời mời, rồi lại mời người ở lại qua đêm. Quý gia cũng là một hộ giàu có trong vùng, cho nên đủ sức nuôi một nhóm người Lý Lân.

Trời tối, Lý Lân ở trong phòng, suy nghĩ về việc của ngày hôm nay. Theo trực giác cũng như theo kinh nghiệm nhìn người của hắn mà hắn học được qua thời gian ở bên ngoài lăn lộn, Quý Phương từ chối nhưng không phải là cự tuyệt. Nếu cự tuyệt, Quý Phương đã không lộ ra vẻ hứng thú, cũng không niềm nở với bọn hắn tại bữa cơm tối khi nãy. Quý Phương từ chối, là có ẩn ý. Từng kiện từng kiện sự việc lần lượt lướt qua đầu Lý Lân. Ở nơi nào, có việc gì, người khác đã làm như thế nào vì lý do gì. Hắn không hiểu, càng suy nghĩ càng tự huyễn hoặc mình. Lý Lân thở dài, đắp chăn ngủ. Cũng đã thực lâu lắm, hắn chưa được ngủ ở một nơi tốt như vậy.

Khi tỉnh dậy, Lý Lân lại nghĩ về chuyện của ngày hôm qua. Bất chợt một ý tưởng lóe qua đầu Lý Lân.

Quý Phương làm như vậy là muốn nhìn xem mình có thật lòng mời hay không sao? Mình mời hắn một lần nữa cũng không có gì đi? Nếu hắn thật sự không muốn xuất sĩ, từ chối thêm một lần nữa cũng không có gì nghiêm trọng.

Nghĩ như vậy, Lý Lân cũng làm như vậy.

Quý Phương lại từ chối một lần nữa. Lý Lân có chút nản lòng. Nhưng thấy Quý Phương lại mời mình ở lại, Lý Lân nhìn Quý Phương đầy thăm dò.

Là muốn mình mời một lần nữa đi? Hai lần trước đưa ra đề nghị không chính xác nên bị cự tuyệt, lần này phải tìm hiểu xem, Quý Phương muốn là cái gì, và hắn có thể cấp ra được cái gì. Nghĩ lại chính mình có thể cấp ra cái gì, Lý Lân lại hoang mang. Hắn hiện tại không có tiền, không có quyền, cái hắn có chỉ là danh nghĩa và một lời hứa sau này thành đại nghiệp sẽ báo đáp hậu hĩ, nhưng lời hứa đó đáng tin sao? Đối với bình dân bá tánh, bọn họ sẽ tin, nhưng đối với người có học, như thương nhân, như sĩ tử, cái bọn họ cần không phải là một lời hứa xa xôi như vậy.

Quý Phương cần thứ gì? Câu đố của hắn là gì?

Lý Lân động não đến phát đau, vẫn không nhìn ra được phải làm như thế nào. Thẳng cho tới lúc hắn thấy Quý Phương vất vả chống nạng đi ra ngoài sân, chập choạng suýt ngã, Lý Lân nhanh chân bước tới, đỡ lấy Quý Phương bước ra bên ngoài.

- Điện hạ, thảo dân chỉ là một kẻ khuyết tật, không cần nhọc điện hạ đích thân đỡ thảo dân.

- Tiên sinh chỉ là đi đứng bất tiện, cũng không phải là tàn phế.

- Điện hạ, thảo dân cả đời chỉ có thể để kẻ khác giúp đỡ, còn không phải là tàn phế sao?

- Tiên sinh biết được thứ Lân không biết, một lời nói của tiên sinh có thể cứu được hàng trăm hàng ngàn binh lính, tiên sinh không phải là tàn phế.

- Thảo dân không thể tòng quân, cũng không thể xuất sĩ, còn có thể cứu nhân sao?

Lý Lân nhìn Quý Phương, chợt nhận ra câu đố mà Quý Phương đưa ra là cái gì.

- Tiên sinh có thể xuất sĩ, cũng có thể tòng quân, chỉ cần tiên sinh muốn, Lân sẽ thực hiện.

- Điện hạ, quốc luật trăm năm, không thể nói đổi liền đổi.

- Quốc luật, không phải chỉ cần một câu nói của triều đình là được hay sao?

Quý Phương nhìn Lý Lân:

- Chỉ một câu nói thay đổi quốc luật, điện hạ cũng thật cuồng vọng.

- Như luật lệ không tàn hại dân chúng còn có thể tạo phúc cho bá tánh, vì sao không thay đổi?

Lý Lân thấy Quý Phương có vẻ do dự, hắn lại nói:

- Chỉ là Lân hữu tâm vô lực, kính mong tiên sinh chỉ dẫn. Lân thay mặt ngàn vạn bá tánh, đa tạ tiên sinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.