"Cậu mượn nhiều tiền như vậy làm gì?" Lâm Hành quấn xong băng gạc trên đầu hắn, lúc đứng dậy thì thó luôn nhúm tóc rơi trên sô pha.
Một ngàn đồng, dù là với người trưởng thành thì cũng là một khoản không nhỏ.
Nếu cho mượn, cậu cũng phải biết rõ mục đích, không thể để hắn cầm tiền đi làm chuyện xấu.
Tông Khuyết nhìn thanh niên đang thấp thỏm cầm điện thoại di động kia, nói: ""Không phải dùng làm chuyện xấu."
Chỉ vì ví tiền rỗng tuếch, không những không xu dính túi, ngay cả điện thoại và phiếu ăn cũng bị thó mất, nếu không vay tiền thì đêm nay ngủ ở đâu cũng là vấn đề.
Lâm Hành bị nhìn thấu thì hơi xấu hổ: "Tôi không có ý đó, vậy chừng nào cậu trả?"
Tông Khuyết bình tĩnh nhìn cậu, suy tính xem dựa theo năng lực và thời gian biểu của học sinh cấp ba, loại trừ những thứ cần mua, thì bao giờ hắn có thể kiếm được một ngàn.
Lâm Hành nhìn thanh niên ủ rũ ngồi trên sô pha, cảm thấy mình hỏi nhiều rồi, cậu cũng có nghe thấy mấy lời đồn về Tông Khuyết trong trường, gì mà trèo tường trốn học chơi net đánh nhau, còn có cả vụ thu phí bảo kê.
Tuy nói mắt thấy là thật tai nghe là giả, nhưng ít nhiều cũng có chút lo lắng, hắn nói là mượn, nhưng có khi ý hắn chính là đòi.
Một ngàn với cậu là không nhiều, cha mẹ cũng từng lo lắng cậu gặp phải loại chuyện này, của đi thay người mới là biện pháp tốt nhất.
"Lần này tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-nguoi-re-tinh-dam-sau/2930544/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.